Đồng thời, chân khí cũng chữa lành những bộ phận bị tổn thương nặng, bao gồm hai Linh Khiếu, một Thần Khiếu và một số kinh mạch.
Trong quá trình anh chữa bệnh, những người xung quanh đều nín thở quan sát. Bọn họ muốn biết Ngô Bình này có y thuật cao thâm đến đâu.
Hai mươi phút sau, Ngô Bình thu tay lại, hỏi: “Ông cảm thấy thế nào rồi?”
Advertisement
Ông cụ choàng mở mắt, đã lâu lắm cơ thể mới thoải mái như vậy, trước đó ngày nào cũng vô cùng đau đớn, chân khí cũng không tuần hoàn được. Thậm chí, đến cả thần niệm lúc này cũng minh mẫn và như thể mạnh hơn trước.
Ông cụ mừng rỡ, cúi đầu bái lạy: “Đa tạ ơn cứu mạng của cậu chủ!”
Advertisement
Ngô Bình dìu ông cụ đứng dậy, nói: “Bệnh của ông còn phải điều trị thêm vài lần, cứ bình tĩnh nhé”.
Ông cụ vội vã vâng dạ rồi nói: “Tôi tên là Đường Hiến, phụ trách một số việc vặt ở Đường Môn. Sau này cậu chủ có việc gì cần cứ tìm tôi bất cứ lúc nào. Tôi sẽ dốc sức vì cậu chủ”.
Ngô Bình cười đáp: “Khách sáo rồi”.
Nói rồi ông cụ lui xuống, ánh mắt đám người kia nhìn Ngô Bình giờ vô cùng kính nể. Chàng trai trẻ này còn là một thần y! Chẳng trách môn chủ Đường Môn lại gả cháu gái cưng cho anh!
Hoạt động tiếp tục diễn ra, một thanh niên nói: “Các vị thiếu gia, tôi phụ trách một công ty con dưới trướng Đường Môn. Gần đây dự án của chúng tôi ở Thiên Kinh gặp vô vàn khó khăn. Rõ ràng có người đang ám hại chúng tôi. Các vị thiếu gia có thể giúp tôi được không?”
Trong số những người có mặt ở đó, không ít người là cậu chủ ở Thiên Kinh nên họ thi nhau giơ tay, ý nói mình có thể giúp được.
Chỉ một lát sau, họ bắt đầu gọi điện cho những nhân vật lớn mà mình quen biết để nhờ giúp đỡ.
Mười phút rồi hai mươi phút, chuyện này vẫn chưa được giải quyết.
Người thanh niên ban nãy cười khổ: “Các vị thiếu gia, hình như vẫn không có tác dụng. Công ty đã đầu tư vào Thiên Kinh hơn hai chục tỷ tệ. Nếu muộn thêm một ngày nữa thì tổn thất sẽ tăng thêm hàng chục triệu tệ!”
Ngô Bình đã nghe ngóng được, lãnh đạo công ty này đã đắc tội với một vị quan chức ở Thiên Kinh. Mà vị quan chức đó hình như là do Trình Ngọc Liên quản lý.
Ngô Bình cười nói: “Có thể tôi giúp được”.
Người thanh niên kia mắt sáng lên, đáp: “Thật sao? Vậy thì phải nhờ cả vào cậu chủ Ngô rồi!”
Anh gọi cho Trình Ngọc Liên, kể lại tóm tắt tình hình.
Trình Ngọc Liên vẫn luôn cảm kích Ngô Bình, tất nhiên sẽ không chối từ khi anh cần giúp đỡ. Chẳng bao lâu sau, Trình Ngọc Liên đã hỏi được người phụ trách duyệt văn bản, là trợ thủ của cấp dưới chị ta.
Thế là Trình Ngọc Liên gọi một cú điện thoại. Người trợ thủ lập tức kiểm điểm sâu sắc, không lâu sau thì gọi đến xin lỗi thanh niên kia.
“A lô, thật ngại quá, anh Đường. Việc phê duyệt đã xong từ lâu rồi, do sơ suất của nhân viên chúng tôi nên vẫn chưa gửi cho anh. Xin hỏi anh có thời gian? Tôi sẽ đích thân mang tài liệu đến quý công ty”.
Đôi mắt người thanh niên sáng lên, cười nói: “Giám đốc Trương khách sáo quá. Tôi nào dám phiền anh chứ, tôi sẽ sai nhân viên đến lấy. Vâng, hôm nào tôi mời giám đốc Trương một bữa nhé. Mong anh nể mặt nhận lời”.
Cúp máy rồi, thanh niên cười bảo: “Cậu Ngô, chuyện của công ty tôi đã được giải quyết rồi! Cảm ơn cậu!”
Danh Sách Chương: