Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1203

“Các anh ơi, có ai quen biết thần y Mạt Hưu không? Mẹ em bị bệnh, đã đi rất nhiều bệnh viện nhưng không chỗ nào chữa được. Em nghe nói thần y Mạt Hưu tinh thông y thuật, nhất định sẽ có cách chữa cho mẹ em”.

Đám người kia đưa mắt nhìn nhau, đều là người hành tẩu giang hồ nên ai chẳng muốn quen biết một vị thần y, đặc biệt là Mạt Hưu này thì càng muốn kết giao. Nếu mà kết làm anh em được thì là tốt nhất!

Nhưng thần y không phải cứ mời là đến, họ vô cùng bận. Chưa nói đến việc chi phí nhờ họ chữa bệnh thì cao ngất ngưởng.

Âu Dương Kim Tôn cuối cùng cũng thoát ra khỏi nỗi giày vò ân hận ban nãy. Gã ho một tiếng rồi nói: “Em gái, việc này anh có thể giúp. Gia tộc Âu Dương có kết giao với thần y Mạt Hưu”.

Cô gái kia rất vui: “Thật sao? Vậy thì quá tốt rồi. Cảm ơn cậu chủ Âu Dương!”

Âu Dương Kim Tôn cười rồi móc điện thoại ra định gọi cho Mạt Hưu. Thế nhưng, gã gọi mãi mà không ai nghe máy. Âu Dương Kim Tôn cau mày, lẽ nào là do đổi số điện thoại?

Ngô Bình nhìn cô bé đó, hỏi: “Mẹ em có ở đây không? Bảo bà ấy qua đây, anh sẽ xem bệnh cho bà ấy”.

Cô bé sững người: “Cậu chủ Ngô, anh cũng hiểu về y thuật sao?”

Ngô Bình cười đáp: “Anh biết một chút, nhưng có thể chữa bệnh cho mẹ em đấy”.

Cô bé kia hơi khó xử vì vốn chỉ là diễn kịch chứ mẹ cô bé đâu có bị bệnh gì.

Âu Dương Kim Tôn cười lạnh: “Họ Ngô kia, đang giả ngu hay sao?”

Ngô Bình mặc kệ gã, nhưng trong đám người của Đường Môn có một cụ già bước ra, ho một tràng rồi nói: “Đây là cháu gái tôi. Cậu chủ Ngô, trong người tôi có bệnh, phiền cậu xem giúp”.

Vừa thấy màn kịch sắp đổ bể, ông cụ kia lập tức đứng ra. Trong người ông ấy thực sự có bệnh, giờ vẫn chưa biết phải chữa ra sao.

Ngô Bình liếc nhìn ông cụ, tu vi của ông ấy không thấp, là một cao thủ Tiên Thiên.

Ngô Bình gật đầu: “Được”.

Anh đưa tay bắt mạch cho ông cụ. Nửa phút sau, anh nói: “Năm mười lăm tuổi có phải ông từng hôn mê một thời gian dài không?”

Cụ già giật mình, sau đó chậm rãi gật đầu đáp: “Cậu chủ Ngô quả là cao thủ Y đạo. Không sai, năm đó tôi theo bố mẹ ra ngoài, bị kẻ thù của Đường Môn ám hại. Năm đó bố mẹ vì cứu tôi mà chết. Mặc dù tôi bị trúng độc nhưng chỉ hôn mê. Mà hôn mê liền mạch ba tháng trời”.

“Sau khi tỉnh dậy, tôi phát hiện tu vi của mình đã mất. Hơn nữa cứ cách một khoảng thời gian là bị đau đầu. Hơn nữa tu vi của tôi chỉ có thể dừng ở Tiên Thiên, không thể lên tiếp được nữa. Cậu chủ Ngô, cậu có chữa được bệnh của tôi không?”

Lúc này cụ già mặc kệ vai diễn của mình là gì, chỉ muốn nhờ Ngô Bình chữa bệnh.

Ngô Bình quan sát cơ thể ông ấy, phát hiện bên trong có một loại độc tố đang di chuyển và làm tổn thương các bộ phận khác nhau. Loại độc tố này mạnh khác thường, đã tích tụ nhiều năm khiến cơ thể ông cụ ngày một suy kiệt.

Sau khi chẩn đoán xong, Ngô Bình gật đầu: “Có thể. Căn bệnh của ông bắt nguồn từ lần trúng độc đó. Độc tố vô cùng mạnh, nó không ngừng ăn mòn hệ thần kinh của ông, còn làm hỏng Linh Khiếu, tổn thương nguyên khí. Có điều trị bệnh không thể ngày một ngày hai, trước mắt tôi chỉ có thể giúp ông giảm đau”.

Nói rồi, anh lấy ra bộ kim châm bằng vàng, châm lên hai tư huyệt trên người ông cụ. Đồng thời anh dùng chân khí Thuần Dương để trừ khử độc tố trong người ông cụ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK