Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Người đàn ông hừ lạnh, sau đó bước một bước đã tới trước mặt Ngô Bình, khoảng cách giữa hai người không tới hai mét.  

 

“Cậu thanh niên, có biết đây là đâu không?”, ông ta hỏi.  

 

Ngô Bình: “Biết, đây là khu giải trí của Đông Hải Long Vương. Còn ông chính là Đông Hải Long Vương Lương Thiên Cốt”.  

 

Advertisement

Lương Thiên Cốt đáp: “Nếu biết tôi là ai mà vẫn dám tới sinh sự thì xem ra cậu cũng không phải dạng vừa đâu. Nói đi, cậu là ai, đến đây với mục đích gì?”  

 

Ngô Bình: “Người của ông động tới người phụ nữ của tôi. Tôi tới để nghe lời giải thích”.  

 

Advertisement

Lương Thiên Cốt: "Vậy cậu là?"  

 

Ngô Bình: “Thiếu chưởng môn của kiếm phái Thục Sơn, Ngô Bình!”  

 

Lương Thiên Cốt ngạc nhiên, kiếm phái Thục Sơn là thế lực mạnh nhất Địa Tiên Giới. Hơn nữa người thanh niên trước mặt còn là thiếu chưởng môn, lai lịch như vậy đến ông ta cũng không dám đắc tội. Hơn nữa, còn là người của ông ta đắc tội với Ngô Bình trước.  

 

Ông ta lập tức trưng ra gương mặt tươi cười, đáp: “Hoá ra là thiếu chưởng môn! Thiếu chưởng môn, là người của tôi không có mắt, dám đắc tội với cậu. Tôi sẽ giết bọn chúng để đền tội với cậu!”  

 

Ngô Bình: “Ông từng muốn mua lại hòn đảo của Nhậm Thiên Thắng. Ông còn nhớ chuyện này không?”  

 

Lương Thiên Cốt lập tức nhớ ra, ông ta thở dài đáp: “Thực lòng xin lỗi. Cậu Ngô, cậu muốn giải quyết thế nào tôi đều nghe theo!”  

 

Ngô Bình nhìn ông ta chằm chằm rồi hỏi: “Vậy tôi cắt lấy đầu của ông, như vậy có được không?”  

 

Đông Hải Long Vương mặt sa sầm lại, mặc dù không muốn đắc tội với Ngô Bình nhưng nếu buộc phải làm vậy thì ông ta cũng không sợ. Dù gì, ông ta cũng đường đường là Đông Hải Long Vương kia mà!  

 

Ngô Bình cười lạnh: “Xem ra ông không phục? Vậy thì, tôi sẽ cho ông một cơ hội. Gọi kẻ mạnh nhất ông có thể mời được ra đây!”  

 

Đông Hải Long Vương nheo mắt lại, đáp: “Cậu Ngô, đều là thân sĩ giang hồ, không cần phải làm đến nước này chứ?”  

 

“Bốp!”  

 

Ngô Bình vả vào mặt Đông Hải Long Vương đánh bốp một cái khiến ông ta lảo đảo. Khi hoàn hồn lại, Lương Thiên Cốt vừa kinh ngạc vừa giận dữ.  

 

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Ông không gọi thì mất cơ hội”.  

 

“Được!”  

 

Lương Thiên Cốt lấy ra một lá bùa, sau đó lạnh lùng nói: “Kiếm phái Thục Sơn mạnh nhưng sư môn của tôi cũng không yếu đâu!”  

 

Ngô Bình: “Ồ? Ông là đệ tử Côn Luân sao?”  

 

Lương Thiên Cốt nói bằng giọng kiêu ngạo: “Chùa Đại Thiền, thiền sư Quảng Tế!”  

 

Nghe đến cái tên này, Ngô Bình sững lại. Chùa Đại Thiền hiện có ba vị sư tổ trấn giữ. Trên danh nghĩa thì sư tổ Quảng Tuệ là sư phụ anh. Còn thiền sư Quảng Tế này là một vị sư tổ khác, nghe nói vị này bao năm nay lưu lạc bên ngoài. Vậy mà đại sư Quảng Tế lại quen biết Đông Hải Long Vương?  

 

Ngô Bình: “Thiền sư Quảng Tế là sư tổ của ông?”  

 

Đông Hải Long Vương hừ lạnh, đáp: “Đúng vậy, ông ấy chính là sư tổ của tôi!”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK