Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2519

Sau đó anh lặn xuống nước, đào xuống dưới mười mấy mét dọc theo rễ của hồ lô rồi lấy đi đá thần cực lớn đó.

Không có đá thần, dây leo hồ lô nhanh chóng khô héo, bùa ở bề mặt cũng dần nhạt đi.

Lấy được một hòn đá thần lớn như thế, tâm trạng Ngô Bình cực kỳ tốt, ngân nga tiếp tục tìm bảo dược.

Anh bay trên không trung thì bỗng nghe thấy tiếng chim ưng, sau đó một bóng đen lao đến, anh ngẩng đầu lên nhìn, một con ưng rất lớn, cánh dài đến mấy mươi mét đang bay về phía anh.

Không kịp suy nghĩ gì, móng vuốt của con chim ưng đã hung hăng chộp đến, Ngô Bình hừ một tiếng rồi vươn tay túm lấy móng vuốt sắc nhọn của nó, dùng sức bẻ đi, sau đó nghe một tiếng “rắc”, móng vuốt cứng như sắt bị anh bẻ gãy.

Con chim ưng kêu lên, muốn hất Ngô Bình ra nhưng Ngô Bình nắm lấy móng vuốt nó, lật người lại cưỡi lên trên cổ nó, đánh một đòn xuống.

“Rắc!”

Đầu chim ưng bị đánh vỡ, nó choáng váng rơi xuống dưới, cuối cùng đập vào mấy cây đại thụ, mặt đất xuất hiện một cái hố lớn.

Đất cát bay tứ tung, Ngô Bình đang lấy dao găm cắt thịt chim ưng, bây giờ anh hơi đói, mà thịt của con chim ưng này lại có chứa tinh khí, chắc là mùi vị không tệ.

Anh cắt thành từng miếng nhỏ, xiên thành xiên que rồi bỏ lên lửa nướng.

Không lâu sau, thịt đã chín, mùi hương tỏa ra khắp nơi, anh cắn một miếng, cả miệng dính đầy mỡ, thơm nhưng không ngấy, hơn nữa còn rất dai, tuyệt hơn là thịt có chứa tinh nguyên của chim ưng, ăn rất bổ.

“Khá ngon, mình phải để dành một ít mang về cho người nhà ăn”.

Ăn xong, anh cắt thịt xong rồi cấp đông, sau đó bỏ vào pháp khí chứa đồ.

Ăn uống no say xong, anh vừa định tiếp tục đi tìm linh dược thì nghe thấy phía sau có người đến gần. Mấy phút sau, một nhóm người xuất hiện trong tầm mắt, không ngoài dự đoán của anh, người đến đều là tu sĩ Đông Doanh.

Nhóm tu sĩ Đông Doanh này cũng đã nhìn thấy Ngô Bình, tên đi đầu nói: “Qua đây xem này”.

Ngô Bình bị đám người này bao vây, tên thủ lĩnh là một võ sĩ có khí tức khá mạnh, hắn lạnh lùng hỏi: “Anh không phải là tu sĩ Đông Doanh?”

Ngô Bình: “Tôi là tu sĩ Viêm Long”.

Đám người này đưa mắt nhìn nhau đều lộ ra vẻ mặt không có ý tốt.

Ngô Bình chớp mắt: “Các người chặn tôi làm gì?”

Võ sĩ đó nói: “Đây là bảo địa, tu vĩ Viêm Long không được phép vào”.

Một Nhẫn Tổ khác lạnh lùng nói: “Lúc đầu người Viêm Long các anh là người mà bọn tôi giết hại, anh cũng thế, bây giờ một là quỳ xuống xin tha, hai là bọn tôi giết anh”.

Ngô Bình nhìn chúng: “Ồ, ban đầu các người đang từng giết người ở Viêm Long?”, võ sĩ đó bật cười: “Đương nhiên, tất cả mọi người đều từng đến đó, phụ nữ Viêm Long các anh cũng rất tuyệt, ha ha ha…”

Ngô Bình híp mắt nói: “Đám rác rưởi các người, hôm nay gặp phải báo ứng rồi”.

Vừa dứt lời, anh bỗng lao đến thật nhanh, mấy tu sĩ Đông Doanh chặn đường bị anh tông vào khiến xương cốt đều gãy, chết tại chỗ.

Những người khác kinh ngạc, võ sĩ đó hét lên: “Đuổi theo”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK