Ngô Bình: “Anh không biết nguyên nhân người ta lại bảo anh làm vậy sao?”
Điền Vĩnh Kiện lắc đầu: “Không biết, anh ta chỉ dặn dò tôi làm thế nào, còn những chuyện khác thì không nói cho tôi biết”.
Ngô Bình: “Anh liên lạc với anh ta thế nào?”
Điền Vĩnh Kiện: “Qua mạng”. Nói rồi lấy điện thoại của mình ra, mở nhật ký trò chuyện của hai người ra.
Ngô Bình nhìn một lượt, trong lòng đã có tính toán, cậu thử nhắn một tin cho đối phương: Ông chủ, có cần tôi làm gì không? Tôi đã liên hệ với Dương Thanh Ngâm rồi, cô ta muốn gặp tôi.
Chừng một phút sau, đối phương phản hồi: Anh thử đưa cô ta đến địa chỉ này. Nếu anh có thể làm được thì một triệu còn lại sẽ được chuyển qua ngay.
Ngô Bình: Được, tôi làm ngay.
Tắt điện thoại, Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi nói với Điền Vĩnh Kiện: “Anh phối hợp diễn với tôi, đi đến một nơi”.
Điền Vĩnh Kiện chớp mắt, nói: “Được, cậu đừng đánh tôi nữa”.
Ngô Bình bảo Nghiêm Lãnh Thạch chuẩn bị một chiếc xe, sau đó kéo Điền Vĩnh Kiện lên, lái xe đi đến địa chỉ kia trên điện thoại.
Xe đi hơn nửa tiếng đồng hồ, đến một khu rừng ở ngoại ô. Ngô Bình nhìn định vị rồi nhắn tin hỏi đối phương: “Tôi đã đưa người đến rồi”.
Đối phương lập tức nhắn tin qua: “Kéo cửa kính xuống, để tôi nhìn Dương Thanh Ngâm xem”.
Ngô Bình lập tức biết được, người của đối phương nhất định đang quan sát ở gần đây, cậu lập tức dùng thần niệm quét. Chẳng mấy chốc cậu đã xác định được một người đàn ông mặc áo kẻ sọc, đối phương đang theo dõi từ trong rừng, dùng kính viễn vọng quan sát.
Ngô Bình kéo cửa xe, chớp mắt đã hóa hư vô, đi về phía đối phương. Người đàn ông áo kẻ sọc chỉ thấy cửa xe mở ra nhưng lại không nhìn thấy có người xuống xe, hắn ta lấy điện thoại ra gửi tin nhắn hỏi: Sau xe sao lại không có người?
Hắn ta vừa nhắn tin xong thì nghe thấy ting một tiếng, cả người cứng đờ, sau đó chậm rãi quay lại.
Lúc này, Ngô Bình vô cảm đứng trước mặt hắn ta, lạnh lùng nói: “Anh đang nhìn gì?”
Người này nảy lên muốn chạy thì bị Ngô Bình kéo vai lại, ngã mạnh xuống đất. Thân thể người này rất linh hoạt, vậy mà đã nhảy dựng lên muốn chạy.
Ngô Bình gạt một chân đã hẳn ta ngã xuống, một cước này của cậu dùng nội kình, trực tiếp đá vào xương đối phương, người đàn ông áo kẻ sọc đau đớn rên rỉ.
Ngô Bình nhìn hắn ta chằm chằm: “Tại sao anh lại bảo Điền Vĩnh Kiện tố cáo Dương Thanh Ngâm?”
Đối phương trừng mắt nhìn Ngô Bình nói: “Nhóc con, tốt nhất cậu đừng lo chuyện bao đồng. Cậu
không gây chuyện với bọn họ được đâu!”
Ngô Bình: “Vậy anh thấy, anh có thể gây chuyện với tôi sao?”
Người đàn ông áo kẻ sọc im lặng mấy giây rồi nói: “Biết rồi cũng không có lợi cho cậu”.
Ngô Bình lại hạ chân, đá đối phương khiến hắn ta kêu la, nói: “Tôi nói. Dương Thanh Ngâm là người thừa kế tập đoàn tài chính cực lớn! Có người muốn cô ta chết!”
Ngô Bình ngây người: “Người thừa kế tập đoàn tài chính lớn? Tập đoàn nào?”
Đối phương: “Tôi chỉ là làm theo lệnh thôi, không biết nhiều”.
Ngô Bình: “Tập đoàn tài chính nào?” Áo kẻ sọc: “Hạ Quốc”.
Ngô Bình: “Nếu đối phương muốn cô ấy chết, tại sao không trực tiếp ra tay?”
Áo kẻ sọc: “Yêu cầu của khách hàng là nhất định phải dàn dựng thành tự sát, hoặc là hiện trường chết tự nhiên”.
Ngô Bình nheo mắt, hỏi hắn ta: “Phải làm sao. mới lấy được tư liệu khách hàng?”
Danh Sách Chương: