“Cửu đỉnh!”, anh chấn động.
Từ thời thiếu niên, anh đã biết vua Vũ của Đại Hạ đúc chín cái đỉnh, chia thành chín châu, sau này nó đã trở thành thần khí trấn quốc của hai triều Thương, Chu.
Đế Tân từng nhờ anh tìm Cửu đỉnh, không ngờ anh thật sự đã tìm được một cái!
Advertisement
Anh thử nhấc đỉnh lên, dù đã cố hết sức, đỉnh vẫn nằm im.
“Bảo sao đỉnh này không bị ai lấy mất. Nặng thế này, có là Thiên Tiên cũng không di dời được”, Ngô Bình lắc đầu, bắt đầu nghĩ cách đem nó đi.
Bất thình lình, anh nhanh trí nghĩ ra một cách, bèn đặt hai tay lên đỉnh thêm lần nữa. Lần này anh điều tạm luồng sức mạnh trong đỉnh, mượn sức đánh sức.
Advertisement
Ngay lập tức, một luồng sức mạnh cuồn cuộn tiến vào cơ thể anh. Đạo Chủng chấn động rồi nuốt chửng ngay luồng sức mạnh ấy.
Sau đó, rễ của Đạo Diệp đâm vào hư không. Giây tiếp theo, vô số rễ xuất hiện bên đỉnh, mọc chi chít quấn chặt lấy nó. Rồi mặt đất hơi chấn động, cái đỉnh kia đột nhiên biến mất!
Đỉnh vừa biến mất, mặt đất rung chuyển như trời long đất lở vậy, Ngô Bình gần như không thể đứng vững, chao đảo hơn một phút mới dừng lại.
Lúc này, Ngô Bình phát hiện trong đan điền có thêm một cái đỉnh nhỏ này! Đỉnh nhỏ được rễ của Đạo Chủng bám chặt, không thể cục cựa.
Ngô Bình ngơ ngác. Anh cảm nhận kỹ hơn, nhận thấy Đạo Chủng đang không ngừng hút năng lượng trong cái đỉnh nhỏ.
Khẽ lắc đầu, anh tiếp tục đi về phía trước để thăm dò, chẳng bao lâu sau đã đến rìa hố đất. Nơi này không còn gì khác nữa.
“Xem ra Cửu đỉnh đã dẫn dắt chuột tìm báu vật đến đây”, anh lẩm bẩm.
Anh vỗ đầu con chuột, đút vài hạt dưa cho nó, hỏi tiếp: “Nhóc con, ở đây còn bảo vật gì nữa không?”
Chẳng ngờ chuột tìm báu vật lại hiểu tiếng người. Nó lắc lắc đầu, tỏ ý không còn bảo vật khác nữa.
Ngô Bình lập tức quay về. Đến bờ sông, anh nói: “Bên trong quả nhiên có một thiên thi, đã bị tôi xử lý rồi”.
Nói đoạn, anh lấy đồ tuỳ táng ra cho hai người họ xem.
Thấy cây thương, An Tự Tại kinh ngạc hô lên: “Thương tốt! Anh Ngô, cây thương này trông rất phi thường, chắc chắn có tên trong binh khí phổ”.
Ngô Bình hỏi: “Ồ, binh khí phổ?”
An Tự Tại gật đầu: “Danh sách xếp hạng thần khí có nguồn gốc từ Tiên quốc, gồm một trăm lẻ tám món binh khí. Nhà họ An chúng tôi có một bộ binh khí phổ, tôi có chút ấn tượng”.
Anh ấy vừa nhìn chằm chằm vào cây thương vừa suy nghĩ, bỗng vỗ đầu rồi kêu lên: “Tôi nhớ ra rồi, cây thương này tên là ‘Lưỡi Hái Máu’, xếp thứ bảy mươi hai trong binh khí phổ!”
Đôi mắt Ngô Bình sáng lên: “Lưỡi Hái Máu ư? Được đấy!”
Cái tên ‘Lưỡi Hái Máu’ vừa được thốt ra, cây thương kia đã ngân dài một tiếng. Có một dòng thông tin xuất hiện trong đầu Ngô Bình. Đó là một bộ thương pháp tên là sáu thức Huyết Hải.
Ngô Bình nói: “Này, trong đây không còn gì nữa cả, chắc chắn thứ chuột tìm báu vật đang tìm là cây thương này”.
Danh Sách Chương: