Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Tư Không Vũ mỉm cười, nói: "Quả là một thiên tài từ trên trời rơi xuống".  

 

Khi Ngô Bình bước ra khỏi sảnh, Mị Lan đột nhiên thở dài.  

 

Ngô Bình hỏi: "Sao vậy?"  

 

Mị Lan thở dài đáp: "Anh làm tốt như vậy, người khác sao dám cược anh thua?"  

Advertisement

 

Ngô Bình biết phen này sẽ rất khó kiếm tiền.  

 

Anh nói: "Đối với những chuyện thế này, kiếm được tiền thì tốt. Nhưng không kiếm được thì cũng không có gì đáng tiếc".  

 

Advertisement

Mị Lan gật đầu: "Anh nói phải".  

 

Sau đó cô nói: "Ba bài khảo hạch này sẽ kéo dài trong bảy ngày tới, anh có thể trở về nghỉ ngơi một thời gian".  

 

Ngô Bình: "Bảy ngày? Vậy tôi có việc phải đi đã, mấy ngày nữa sẽ trở lại. Nếu có việc gấp, cô cứ liên hệ với tôi".  

 

Mị Lan: "Được, vậy để tôi tiễn anh".  

 

Cô ấy tiễn Ngô Bình ra tới ven của Ẩn đảo, sau đó Ngô Bình bước ra khỏi cấm chế.  

 

Anh bay được một lúc thì cảm thấy bị khóa chặt bởi hai thần niệm rất mạnh.  

 

Anh đứng lại, bình tĩnh quay về phía sau thì thấy hai bóng người bay về phía mình. Trong hai người, có một người anh quen, chính là Tư Không Vũ. Người còn lại là một người đàn ông mập mạp, mặc áo bào vàng, khuôn mặt to lớn, nước da trắng như bạc.  

 

Ngô Bình mặt không biến sắc, hỏi: "Tư Không tiền bối, đuổi theo tiểu bối là có chuyện gì sao?"  

 

Tư Không Vũ thản nhiên đáp: "Nhóc con, cậu ở trong lò quẻ một trăm lẻ ba hơi thở, lĩnh ngộ một trăm lẻ bảy thức quyền trong cuộn giấy. Tư chất như vậy, đến cả một Đạo Quân như tôi cũng phải ghen tị."  

 

Ngô Bình nhìn ông ta, hỏi: "Cho nên?"  

 

Người đàn ông mặc áo bào vàng cười nói: "Nhóc con, chúng tôi đã biết cậu không phải người trên đảo. Nếu không phải người trên đảo, thì chúng tôi có ra tay với cậu cũng chẳng sao".  

 

Ngô Bình nhướn mày: "Ra tay với tôi?"  

 

Người đàn ông áo vàng lại nói: "Có nghe qua Di Hoa Tiếp Mộc thần công chưa?"  

 

Ngô Bình: "Chưa từng nghe qua".  

 

Người đàn ông áo vàng: "Lão tổ của tôi biết loại công phu này. Lão tổ năm đó Đạo căn bị tổn thương, phải mang cơ thể tàn khuyết cho đến tận bây giờ. Ông ấy vẫn đang tìm kiếm một cơ thể thích hợp. Cuối cùng, chúng tôi đã tìm thấy cậu".  

 

Ngô Bội: "Cho nên, các người muốn chiếm thân xác của tôi?"  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK