Ngô Bình không hứng thú với chuyện bái sư, cậu vội nói: “Một thời gian nữa tôi sẽ đến Chí Tôn Kiếm Đường rồi, tạm thời không tiện bái sư người khác”.
Mấy người nghe vậy thì kinh ngạc, Chí Tôn Kiếm Đường!
Lãnh Thanh Huy nhìn cậu chằm chăm: “Cậu là đệ tử của Chí Tôn Kiếm Đường? Một tu sĩ thế tục như cậu, sao. gia nhập được Chí Tôn Kiếm Đường?”
Ngô Bình liếc nhìn đối phương: “May mắn thôi, lĩnh ngộ được truyền thừa của một vị kiếm đạo chí tôn để lại”.
Ánh mắt Lãnh Thanh Huy nhìn Ngô Bình chợt thay đổi, ánh mắt khinh thường biến mất lập tức, thay vào đó là sự kiêng dè. Có thể lĩnh ngộ được truyền thừa của kiếm đạo chí tôn, chắc chắn là nhân vật rất lợi hại!
'Thu Nam nhẹ nhàng thốt lên: “Tốt quá rồi! Cậu Ngô có tư chất như vậy, Liễu sư thúc của tôi nhất định sẽ rất thích. Cậu Ngô cứ yên tâm, Chí Tôn Kiếm Đường là tổ chức thoải mái, không hạn chế thành viên gia nhập tông môn khác”.
Ngô Bình nói: “Vậy cũng không thích hợp lắm, tôi đã là đệ tử của Liên Sơn Tông rồi”. Ban đầu cậu đã từ chối Thiên Trần Giáo, bây giờ lại càng không hứng thú gia nhập Thái Hoàng Giáo, lúc này đành phải lấy danh Liên Sơn Tông ra.
“Liên Sơn Tông sao? Tôi cũng có nghe nói”. Tử Hi nói: “Cậu Ngô là đệ tử chân truyền của Liên Sơn Tông sao?”
Ngô Bình ăn ngay nói thật: “Là đệ tử tỉnh anh”.
Mọi người đều kinh ngạc, đệ tử tinh anh của tông môn không kém gì đệ tử tinh anh của đại giáo cả, chẳng trách cậu có thể lĩnh ngộ được chân truyền của kiếm đạo chí tôn.
Tử Hi cảm khái: “Đệ tử tinh anh của Thái Hoàng Giáo chúng tôi tổng cộng có một trăm lẻ tám người. Bình thường khi chúng tôi nhìn thấy đệ tử tỉnh anh thì đều phải đứng nghiêm hành lễ mới được”.
Lãnh Thanh Huy hừ một tiếng: “Đệ tử tinh anh cũng chẳng có gì ghê gớm, thành tựu sau này của chúng ta cũng chưa chắc kém gì bọn họ!”
Ngô Bình hiểu rõ, đối phương nói những lời như vậy cũng chỉ đơn thuần là tự an ủi bản thân mà tôi. Đệ tử tinh anh có tư chất càng tốt, thì càng có được nhiều tài nguyên, còn những người không phải đệ tử tinh anh như bọn họ cũng không theo kịp, chênh lệch cũng ngày càng lớn.
Thu Nam lại thở dài: “Chậc, mọi người đều cố gắng thôi”.
Tỉnh Viêm bỗng nói: “Nghe nói đệ tử tinh anh Lâm Biệt Lộc hôm nay cũng đến Nhân Hoàng Giới, chỉ là không đi cùng chúng ta thôi”.
'Thu Nam: “Tôi biết, hình như anh ta cũng muốn đến Đỉnh Thần Nông, không biết có thể gặp anh ta không”.
Lãnh Thanh Huy: “Gặp anh ta làm gì? Chắp tay dâng dược liệu trong tay chúng ta cho anh ta hay sao?”
Nghe anh ta nói như vậy, tất cả mọi người cũng không nói gì thêm. Đúng vậy, nếu Lâm Biệt Lộc đòi lấy dược liệu của bọn họ, bọn họ dám không đưa sao?
Xe ngựa đi không biết bao lâu, Tinh Viêm lại bảo bọn họ rẽ trái, rời khỏi đường lớn Kim Quang, xe ngựa chạy một lúc rồi dừng lại, mọi người bèn xuống xe đi bộ.
Phía trước xuất hiện một ngọn núi, nguy nga hùng vĩ, chính là Đỉnh Thần Nông.
Một nhóm người bay lượn một hồi thì đến dưới chân Đỉnh Thần Nông. Đỉnh Thần Nông cao chục nghìn trượng, lúc này dưới chân núi tụ tập cả mấy trăm người, có không ít người đang ở đây rao bán vật phẩm, giống như họp chợ vậy.
Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Những người này đang bán gì vậy?”
Lãnh Thanh Huy: “Đương nhiên là bán dược liệu bọn họ hái được rồi. Nếu đem về những dược liệu này, hơn phân nửa đều phải giao cho tông môn. Nhưng nếu bán đi thì tiền sẽ là của riêng mình, dù sao tông môn cũng sẽ không quan tâm tiền trên người bọn họ nhiều hay ít”.
Mắt Ngô Bình sáng lên, đúng lúc cậu đang muốn dược liệu đây, vội vàng đi về phía đám người, nhưng lại bị Lãnh Thanh Huy kéo lại.
Ngô Bình quay đầu nhìn anh ta, Lãnh Thanh Huy thấp giọng nói: “Cậu muốn làm gì?”
Ngô Bình: “Mua dược liệu”.
Lãnh Thanh Huy: “Cậu nhìn kỹ xem, có mấy người dám mua dược liệu ở đây?”
Ngô Bình nhìn kỹ lại, đúng thật vậy! Nơi này phần nhiều là rao bán dược liệu, nhưng người mua dược liệu thì chẳng có ai, chuyện gì vậy chứ?
Danh Sách Chương: