Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1117

Ngô Bình gật đầu nói: “Được ạ”.

Ngô Bình đi tới nhà của chú hai Cương Tử, Tân Nguyệt lấy một tờ chi phiếu trong phong bao ra nhìn, sau đó trợn tròn mắt.

“Một triệu!”, cô ấy hô lên, phong bao này dày thật.

“Phương Cương, cậu chủ của anh là người thế nào vậy? Sao hôm nay có nhiều ngôi sao nổi tiếng với quan chức đến thế, giờ mọi người bên nhà em đều đang điên cuồng đăng ảnh lên mạng kìa, ai cũng bảo em được gả vào nhà hào môn”.

Cương Tử ngại ngùng gãi đầu rồi nói: “Tân Nguyệt, anh không phải con nhà hào môn gì đâu, tất cả là do cậu chủ sắp xếp thôi. Nhưng nhà giàu có gì thì cậu chủ anh đều có hết, thậm chí còn có nhiều hơn ấy”.

Tân Nguyệt là một cô gái thông minh nên nói: “Cương Tử, chắc chắn cậu chủ của anh là một người rất tài giỏi, vậy nếu bên nhà em gặp chuyện phiền phức, có thể nhờ anh ấy giúp không?”

Cương Tử cười nói: “Bên nhà em thì có chuyện gì to tát đâu, dù có thì một mình anh là xử lý được rồi”.

Cô ấy thở dài nói: “Nhớ nhà em gặp chuyện chỉ có cậu chủ anh mới giải quyết được thì sao?”

Cương Tử tò mò hỏi: “Tân Nguyệt, có chuyện gì à?”

Tân Nguyệt kéo Cương Tử vào phòng rồi nói: “Là chuyện của em trai em”.

Cương Tử ngẩn ra: “Em có em trai ư?”

Cương Tử cũng mới quen Tân Nguyệt chưa được bao lâu nên không biết cô ấy có em trai.

Tân Nguyệt gật đầu: “Nó kém em hai tuổi, một năm trước đi tù rồi bị phán án tử, hai năm nữa sẽ thi hành”.

Cương Tử ngạc nhiên nói: “Em trai em phạm tội gì thế?”

Tân Nguyệt nổi giận nói: “Nó có phạm tội gì đâu, là bị người ta hại”.

Cô ấy kể lại mọi chuyện cho Cương Tử nghe, cậu ta nghe xong thì ngây ngẩn nói: “Chuyện này không đơn giản, anh sẽ hỏi thử cậu chủ xem có cứu được em trai em không”.

Tân Nguyệt ngấn lệ nói: “Chồng ơi, nếu anh cứu được em trai em thì cả nhà em sẽ biết ơn anh”.

Cương Tử dịu dàng nói: “Em là vợ của anh rồi thì chuyện của em cũng là của anh”.

Tân Nguyệt gật đầu, sau đó ôm chặt lấy chồng mình.

Ngô Bình đến nhà của chú hai Cương Tử, vừa vào đã nhìn thấy Phương Cường đang ngồi ngây người trên chiếc ghế ở giữa sân, miệng thì lẩm bẩm gì đó.

Chú hai nói: “Cậu Ngô, ngày nào nó cũng chẳng chịu nói chuyện với ai, ăn còn phải có người xúc”.

Ngô Bình đã nắm được tình hình nên nói: “Để tôi thử”.

Anh đi đến cạnh Phương Cường thì ngửi thấy một mùi lạ, hình như đã lâu cậu ấy không tắm rửa. Sau khi quan sát thì anh thấy Phương Cường đã tự kép kín bản thân.

Sau khi trải qua một chuyện gì đó quá kinh hãi, con người thường sống kép kín lại. Ngày xưa, bạn gái của Phương Cường đã tự sát sau khi bị người khác cưỡng bức, cậu ấy biết rõ hung thủ là ai nhưng không thể đi báo thù được, từ đó đủ thấy nội tâm giày vò như thế nào.

Hận thù không thể phóng thích, Phương Cường sống không bằng chết, vì thế tinh thần dần trở nên bất ổn rồi tự kép kín bản thân lại.

Ngô Bình ngẫm nghĩ một lát, sau đó giơ tay phải ấn lên đỉnh đầu Phương Cường, sau đó anh nhắm mắt lại. Bây giờ, anh đang thi triển một tiểu xảo tên là Thông linh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK