“Khi thiên đình có nguy hiểm, tại sao thánh vệ không xuất hiện?”
Tinh Lạc Vũ: “Là mệnh lệnh của Thiên Đế, Thiên Đế bảo bọn tôi ở lại đây, còn để lại ý chỉ bảo bọn tôi đợi cho đến khi thánh chủ xuất hiện”.
Ngô Bình: “Tôi là người đầu tiên xuất hiện thì chắc chắn là thánh chủ sao?”
Advertisement
Tinh Lạc Vũ gật đầu: “Lời Thiên Đế nói chắc chắn không sai, hơn nữa cậu vừa đến đã có thể thích nghi với ánh mặt trời ở đây chứng tỏ thực lực của cậu phi phàm. Huống gì không phải ai cũng có thể đi vào hành cung này được”.
Ngô Bình: “Ý ông là bây giờ tôi chính là chủ nhân của hành cung này?”
Advertisement
Tinh Lạc Vũ: “Là như thế, nhưng trước khi chính thức tiếp quản hành cung, thánh chủ phải tiếp nhận truyền thừa của Thiên Đế, sau đó trở thành Thiên Thánh”.
Ngô Bình: “Hóa ra tôi còn phải bước vào cảnh giới Thiên Thánh nữa”.
Tinh Lạc Vũ: “Tôi có thể cảm nhận được bây giờ Thánh Chủ đã ở cảnh giới Thánh Hoàng, nếu nhận được trí tuệ và truyền thừa của Thiên Thánh, không khó để đột phá Thiên Thánh”.
Ngô Bình: “Mọi người trước giờ chưa từng đi ra ngoài sao?”
“Vâng, không có mệnh lệnh của Thiên Đế, không ai được phép ra ngoài”.
Ngô Bình gật đầu: “Trong thành phố phía sau, tu vi cao nhất là ở cảnh giới nào?”
Tinh Lạc Vũ: “Tài nguyên trong hành cung khá dồi dào, lại có ánh sáng của vũ trụ chính nên hiện tại trong thành có sáu mươi bốn Thánh Vương”.
Ngô Bình cười nói: “Khá lắm, thảo nào trẻ con ở đây đều là tiểu Thánh Nhân”.
Tinh Lạc Vũ: “Những thánh vệ này của bọn tôi đều là ơn trạch của Thiên Đế nên không thể đột phá cảnh giới nguyên bản”.
Ngô Bình hiểu ý của ông ta, ông ta cũng có thánh vệ, thực lực của thánh vệ là do ông ta ban cho, sau này trừ khi được ông ta cho phép, nếu không sẽ rất khó đột phá. Hậu duệ của các thánh vệ lại càng khó đột phá hơn, có thể cả đời họ chỉ là Thánh Nhân, những người giỏi hơn một chút có thể trở thành Đại Thánh nhưng họ không bao giờ có thể vượt qua đời cha mẹ mình.
Lúc này Tinh Lạc Vũ nói: “Thánh chủ, cậu hãy nghỉ ngơi một lát, ăn cơm xong chúng tôi sẽ dẫn cậu đến thành Thánh Vệ”.
Ngô Bình cảm thấy rất vui khi có thể gặp được nhiều thánh vệ và huyết mạch của họ ở đây như thế, anh cười nói: “Được, vậy tôi đi nghỉ ngơi một lát”.
Sau khi làm quen sơ qua với chủ nhân, mọi người lui ra ngoài, rất nhanh đã có hai mươi bốn món ăn đặt trước mặt Đường Tử Di và Ngô Bình, mười hai loại đồ ăn nhẹ, bốn món canh và mười loại trái cây.
Những món này đều là thực phẩm người dân ở đây trồng, hương vị rất ngon, Ngô Bình cũng không khách sáo với họ, ăn thoải mái nhưng Đường Tử Di lại không thể ăn quá nhiều.
Danh Sách Chương: