“Triệu hồi tà ma?”, Trương Tây Linh đang muốn làm gì vậy?
Ngô Bình lắc đầu đáp: “Mặc kệ ông ta, nghỉ ngơi trước đã. Anh Lục, anh muốn uống gì nào?”
Lục Nhiễm Trần đến từ thời Đường, trên đường đi đến đây thì vô cùng kinh ngạc, tò mò về tất cả mọi thứ. Ông ấy suy nghĩ một lát rồi đáp: “Hồi nhỏ tôi từng được uống rượu. Bây giờ tôi muốn uống lại thứ đó”.
Advertisement
Ngô Bình cười ha ha đáp: “Rượu thì tôi nhiều lắm, chúng ta hãy thưởng rượu cùng nhau”.
Ngô Bình cất ở đây khá nhiều rượu. Mặc dù không phải là loại rượu quý nhất mà anh có nhưng những loại rượu này cũng rất khó kiếm trên thị trường, thường không dễ dàng mua được.
Advertisement
Sau khi mở nắp bình rượu, hương thơm toả ra bốn phía. Ngô Bình còn gọi nhà hàng trên phố mang mấy món ăn và mấy món nhậu qua, hai người họ bắt đầu uống rượu cùng nhau.
Sau khi uống một chén rượu, Lục Nhiễm Trần khẽ mỉm cười nói: “Rượu này không tệ, mùi vị rất thanh”.
Ngô Bình giơ ngón tay cái, nói: “Anh Lục, xem ra anh có tài thưởng rượu đấy. Không sai, đây là loại rượu nguyên chất, nổi tiếng là có vị rất thanh”.
Lục Nhiễm Trần cười đáp: “Sau này tôi sẽ gọi thí chủ là Ngô Bình đệ, chúng ta dựa vào tuổi tác mà xưng hô nhé”.
Ngô Bình cười đáp: “Giờ anh Lục đã hoàn tục, vậy chúng ta cứ dân dã một chút, kết làm anh em kết nghĩa thì sao?”
Lục Nhiễm Trần không hề do dự mà đáp ngay: “Được chứ!”
Ngô Bình thắp một nén hương, sau đó cùng Lục Nhiễm Trần kết bái làm huynh đệ. Lục Nhiễm Trần đã hơn một nghìn tuổi nên đương nhiên là huynh còn Ngô Bình là đệ.
Sau khi vái trời đất xong xuôi, hai người họ quay lại cúi đầu hành lễ với nhau. Ngô Bình gọi một tiếng “đại ca”, Lục Nhiễm Trần cũng đáp lại “nhị đệ”.
Hai người họ mỉm cười nhìn nhau, sau đó tiếp tục cùng uống rượu. Lục Nhiễm Trần không biết thế giới hiện tại ra sao nên Ngô Bình ngồi giải thích cho ông ấy. Lục Nhiễm Trần đa số chỉ ngồi nghe, nhưng thỉnh thoảng cũng có vài câu hỏi.
Sau khi uống hết hai bình rượu, Lục Nhiễm Trần hỏi: “Rượu cũng đã uống rồi, sư đệ, giờ ta nên làm công việc gì đây?”
Ngô Bình cười đáp: “Đại ca, hay là em cho anh cái ghế CEO nhé? Anh có muốn làm không?”
Lục Nhiễm Trần hỏi: “CEO là làm cái gì vậy?”
Ngô Bình: “CEO chính là người làm công việc quản lý một công ty, quản lý rất nhiều người và rất nhiều tiền của”.
Trước đó Ngô Bình đã bảo Đường Tử Di lập cho anh một công ty mới, sau đó chuyển hết tất cả công ty, cổ phần và tài sản đứng tên anh vào trong đó. Trong tương lai, công ty này sẽ có số vốn lên tới hàng trăm tỷ tệ. Nếu công ty này có cao thủ như Lục Nhiễm Trần quản lý thì thực sự là quá phù hợp”.
Đương nhiên Lục Nhiễm Trần chỉ cần đứng tên trên danh nghĩa, còn những việc lặt vặt bên dưới sẽ do các giám đốc có chuyên môn đảm nhiệm.
Lục Nhiễm Trần cười đáp: “Được giao lưu nhiều với mọi người cũng không tồi, vậy ta có thể thử”.
Ngô Bình đáp: “Đợi sau khi công ty thành lập thì chúng ta qua bên đó xem nhé. Anh cũng không cần mỗi ngày đều phải ở công ty, chỉ cần khi công ty đưa ra những quyết định quan trọng thì anh ở đó để ra lệnh cho cấp dưới là được”.
Lục Nhiễm Trần mỉm cười đáp: “Được, nhưng anh em trong nhà cũng phải rạch ròi chuyện tiền nong, vậy sư đệ định trả lương ta thế nào đây?”
Danh Sách Chương: