Tuyết Vũ chỉ chân chờ một lát, nhớ đến lời sư phụ thì mới lấy Kiếm Huyết Ảnh ra, vung tay chém ra một kiếm. Thoáng chốc, không trung lập tức xuất hiện ba bóng người y hệt cô ta, ai cũng bao phủ một luồng ánh sáng đỏ như máu tràn ngập sát khí.
Ngô Bình chỉ liếc một cái đã cảm thấy bí kỹ này thật sự tầm thường, sơ hở chồng chất, sức mạnh cũng có hạn. Cậu thầm sử dụng kính Lăng Thiên, trong đầu lập tức xuất hiện bản nâng cấp của bộ bí kỹ kia.
Cậu vươn tay nói: "Đưa kiếm của cô cho tôi". Tuyết Vũ hai tay nâng kiếm giao cho cậu. Ngô Bình cầm kiếm nhàn nhạt nói: "Cô nhìn cho
kỹ, đây mới là bí kỹ mạnh, ban nấy cô dùng chỉ là trò trẻ con".
Cậu nói xong thoáng chốc hóa thành bảy bóng người màu đỏ, sau đó lập tức thay đổi vị trí ba lần, như thật như giá xông về phía một cây cổ thụ.
"Am!" Sau một tiếng vang nhỏ, cây cổ thụ đã bị chặt
thành vô số khúc, toàn bộ lá cây đều bị tước sạch, hóa thành từng mảnh rớt lả tả xuống.
Tuyết Vũ nhìn thấy bí thuật mà Ngô Bình thi triển thì lập tức sững sờ, khó có thể tin mà nhìn cậu, kia là Huyết Quang Trảm của mình ư?
Ngô Bình trả kiếm lại cho cô ta hỏi: "Nếu tôi chém ra một kiếm như vậy thì mấy người ban nấy có thể sống nổi không?”
Tuyết Vũ lập tức nói: "Bọn họ thậm chí còn không đỡ được nửa chiêu, tất cả mọi người sẽ chết!"
Ngô Bình nói: "Cái này tôi dạy cô đó, cô cứ chậm rãi học đi", cậu nói xong thì nghênh ngang rời đi, để lại Tuyết Vũ sững sờ tại chỗ.
Đêm đó, trong công viên xuất hiện một cô gái xinh đẹp mặc đồ đen, tay cầm bảo kiếm màu đỏ không ngừng luyện tập, cứ luyện lần nào thì sức mạnh lại tăng lần ấy. Đến hừng đông thì cô đã hóa thành bảy bóng người đỏ như máu, thoät ẩn thoät hiện trong rừng!
Còn Ngô Bình, sau khi trở về khách sạn thì kinh văn nghe được ở Tiên Vương Môn lập tức hiện lên trong đầu cậu. Nội dung của nó cực kỳ uyên thâm, cậu không thể nào hiểu được hết trong thời gian ngắn.
Song, có một vài câu đã nhắc đến bí kỹ và bí pháp. Cậu quyết định lấy linh cảm từ nó để nghiên cứu mấy bí kỹ khác.
Có một đoạn trong kinh văn cực kỳ thú vị, đại khái nói là vũ trụ này cũng không hoàn mỹ, vẫn còn tồn tại một vài lỗ hổng. Trong kinh văn, còn có một số cách lợi dụng những lỗ hổng ấy để đề cao bí kỹ và bí pháp.
Ví dụ như lỗ hổng mà giờ cậu đang nghiên cứu, có thể dùng một mánh lới đặc biệt thoáng chốc tăng lực sát thương của bản thân lên 9 lần. Nếu may mắn, có thể tăng lên cả mấy chục lần!
Khi tìm hiểu nội dung trong kinh văn, cảm giác đầu tiên của Ngô Bình là không đáng tin, nhưng cậu vẫn quyết định thử một lần.
Cậu không ngừng thử nghiệm, mãi đến khi trời sắp sáng mới nắm được bí quyết, lập tức đánh ra một quyền có sức mạnh gấp mười hai lần! Sau khi nó được đánh ra, không gian thoáng chốc bị xé rách, một đường không gian màu đen kéo thẳng về phía trước tạo thành một con đường dài hơn ngàn mét to như cái thùng, sau hơn mười giây mới biến mất.
Khi cậu đấm ra một quyền đó, không gian phía sau cũng hơi co lại như có một sức mạnh bắn ra từ trong thời không thần bí, rồi thoáng chốc chui vào người cậu nên mới khiến Ngô Bình đánh ra được một chiêu kinh người như vậy.
"Mạnh thật!", cậu hoảng sợ, kinh ngạc trước sự khủng bố của kinh văn trong Tiên Vương Môn.
Ngô Bình nghỉ ngơi một lúc, đến tám giờ rưỡi thì cậu bèn đi đến sân vận động cùng đồng đội.
Hôm nay, Trung Châu sẽ thi đấu với đội mạnh nhất là Thần Đô, cậu cũng sẽ gặp phải Lâm Tôn mạnh mẽ kia.
Kiều Tuấn Tài đã chờ ở đó từ lâu, vừa thấy Ngô Bình đã nhanh chóng bước tới giao số tiền đã đổi được cho cậu mới nói: "Thưa cậu, hôm nay Trung Châu đấu với Thần Đô là trận được chú ý nhiều nhất. Tôi nghe nói, có rất nhiều ông lớn chuẩn bị cá cược trong trận này".
Ngô Bình hỏi: "Họ chuẩn bị cược bên nào?"
Kiều Tuấn Tài đáp: "Cược Lâm Tôn nhiều hơn chút, dù sao thưc lực của cậu ta cũng mạnh, lai lịch lại không tầm thường. Nhưng cược cậu cũng không
ít vì hôm qua cậu đã thể hiện cực kỳ xuất sắc".
Danh Sách Chương: