Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4375

Anh nói xong, một luồng sáng nâng cá lớn bay lên không trung, bay một hơi ba mươi vạn dặm rồi mới xuống nước. Cá lớn này rất vui mừng, lại bơi thêm vài tiếng đồng hồ thì đã đến thủy cung Bắc Hải.

Thuận tay giúp một hải yêu, lúc này núi thần lại nói: “Nó sắp ra rồi!”

Sau đó, Ngô Bình nhìn thấy mặt nước nổi lên bọt nước, sau đó một cột trụ kim loại vàng, thô to như gò núi dần dần nổi lên, bên ngoài có các bùa chú tự nhiên huyền diệu, vô cùng khó tin.

Cây cột dâng lên cả vạn mét, phóng ra vô vàng luồng sáng, sức mạnh hùng mạnh đó khiến Ngô Bình cũng cảm thấy bản thân cực kỳ nhỏ bé, gần như nó chỉ cần nhẹ nhàng ra đòn thì có thể phá vỡ bầu trời, đánh vỡ mặt đất!

Ngô Bình: “Núi thần, thứ này quá mạnh, tôi sợ không thể thu phục được nó”.

Núi thần: “Tôi có thể giúp cậu một tay”.

Nói xong, sức mạnh của núi thần bỗng chốc xuyên vào hai tay Ngô Bình, ánh mắt anh sáng lên, thân hình khẽ di chuyển, hóa thành người khổng lồ cả vạn mét, hai cánh tay khổng lồ nắm giữ cây cột kim loại to lớn trước mặt.

Sức mặt núi thần thi triển, không ngừng đối đầu với sức mạnh căn nguyên của cây cột, qua chừng năm phút, một luồng sức mạnh độc nhất vô nhất khắp đất trời, bùng nổ từ trong cây cột, tiến vào trong thân thể Ngô Bình.

Anh lập tức hấp thụ toàn bộ để luyện hóa!

Lúc này, anh ngồi xếp bằng trong không trung, tay trái nắm cây cột khổng lồ, thân thể được một luồng sáng bao bọc.

Nửa ngày sau, Ngô Bình mở bừng mắt, cây cột khổng lồ trong tay bỗng thu nhỏ, biến thành một cây cột dài chừng ba mét, rộng chừng hai ngón tay,

Anh cũng khôi phục lại vóc dáng như người thường, xoay cây cột trong tay một vòng, rất thuận tay. Nhưng trong cây cột ẩn chứa sức mạnh kinh khủng kinh thiên động địa, bây giờ luồng sức mạnh đã bị Ngô Bình kiểm soát.

Lúc này, núi thần thu hồi sức mạnh của nó, thân thể Ngô Bình bỗng chùng xuống, suýt nữa đã rơi vào trong biển.

Anh nói: “Cây cột này quá mạnh, lai lịch nó thế nào vậy?”

Núi thần: “Đây là bảo vật Kỷ Nguyên, mỗi một kỷ nguyên đều sẽ sản sinh ra một vài chí bảo thiên địa, vật này là một trong số đó. Nó là chí báo ngũ hành do vũ trụ này nuôi dưỡng ra, tôi đã trải qua mười kỷ nguyên, chém giết bao nhiêu lần cũng không thể đoạt được một cái”.

Ngô Bình: “Sao cậu cảm nhận được nó?”

Núi thần: “Nó xuất hiện trong phạm vi của tôi, hơn nữa bản thân tôi cũng rất nhạy cảm với loại chí bảo này”.

Ngô Bình:” Xem ra nơi này không nên ở lại lâu”.

Nói xong, anh bay về phương hướng hang yêu.

Sau khi anh đi không lâu, bầu trời bỗng nhiên biến sắc, từng gương mặt khổng lồ đang lơ lửng trên không, đôi mắt khổng lồ đáng sợ nhìn chằm chằm mặt biển, như thể đang tìm kiếm gì đó.

Lúc này, Ngô Bình đã đến thủy cung Bắc Hải gần đó mà cá lớn đã nói đến. Cách đó không xa chính là một hòn đảo lớn, trên đảo có một vương quốc, dân chúng an cư lạc nghiệp, ca múa thái bình.

Anh rơi xuống trên bãi cát, tìm thấy một khoảng đất trống dưới gốc cây, lấy bàn ghế gia vị ra. Lúc này, hóa thân quay về, đem theo bánh bao cua mà trong nhà vừa chuẩn bị, anh bèn hấp ăn ngay tại chỗ.

Một cái bánh bao cua vừa vào bụng, anh đã nghe thấy sau lưng có người nuốt nước miếng hỏi: “Người anh em, bánh bao của anh có thể cho tôi ăn thử không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK