Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Bình: “Dạy dỗ không nghiêm ư? Nếu không có tôi ở đây, chắc ông đã san bằng Ngọc Nữ Môn rồi còn gì?”  

 

Ông lão tái mặt nói: “Tiểu nhân sai rồi ạ!”  

 

Ngô Bình thờ ơ nói: “Sai đúng thì để nói sau, giờ tôi hỏi Âm Dương Cốc các ông có nguồn gốc thế nào?”  

 

Ông lão: “Tiểu nhân vốn là tán tu ở Thiên Ngoại, Âm Dương Cốc là một món pháp bảo Động Thiên mà tôi luyện chế ra. Gần đây, khi Hồng Hoang thống nhất, tôi thấy linh khí ở đây dồi dào nên đã chuyển Âm Dương Cốc đến gần đây rồi khai tông lập phái!”  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Cái loại thất đức như ông mà cũng đòi khai tông lập phái ư?”  

 

Ông lão đỏ mặt, nhưng vẫn không dám cãi lại một câu: “Đại Thánh dạy chí phải!”  

 

Advertisement

Ngô Bình: “Dẫn người của ông đi ngay! Nhưng để Âm Dương Cốc lại!”  

 

Ông lão tái mặt, Âm Dương Cốc là nền móng tu hành của ông ta nên đương nhiên không thể đưa cho ai hết: “Đại Thánh, Âm Dương Cốc là pháp khí bản mệnh của tiểu nhân nên không thể mất được ạ”.  

 

Ngô Bình: “Không sao, để tôi đánh chết ông luôn”.  

 

Ông lão nắm chặt tay thành quyền: “Đại Thánh, tuy thực lực của tiểu nhân kém người, nhưng cũng là nhân vật có máu mặt, bạn bè có ở khắp nơi…”  

 

Chát!  

 

Ngô Bình tát cho ông ta một cái rồi nói: “Ông tưởng là Đạo Tổ thì giỏi lắm à?”  

 

Cái tát này đã đánh cho linh hồn ông ta xuất khiếu, một luồng sức mạnh ập vào linh đài khiến linh đài của ông ta suýt sụp đổ.  

 

Ông ta hét lên rồi vội vàng quỳ xuống: “Tiểu nhân sai rồi, xin Đại Thánh tha mạng!”  

 

Ngô Bình cười lạnh: “Nể tình ông đã vất vả tu hành nên hôm nay tôi không giết ông. Mau giao Âm Dương Cốc ra đây và dẫn người của ông đi ngay!”  

 

Sau cú tát đó, ông lão đã biết được sức mạnh của Ngô Bình nên không dám làm trái lời anh nữa, vì thế đã ngoan ngoan đưa Âm Dương Cốc cho anh rồi dẫn tất cả đệ tử trong cốc bỏ chạy.  

 

Sau khi Âm Dương Cốc thu nhỏ lại thì trông như một rặng ngọn núi, có chín ngọn núi xung quanh, ở giữa là một sơn cốc có phong cảnh đẹp như tranh.  

 

Sau khi thu nhỏ, Âm Dương Cốc chỉ to như bàn tay, Ngô Bình cầm nó rồi không khỏi khen ngợi về chất liệu tạo ra thứ này, bảo sao cốc chủ không nỡ đưa cho anh.  

 

Thấy Ngô Bình đã cướp được Âm Dương Cốc, Đinh Nhu hỏi: “Bệ hạ, người định luyện hoá nó ạ?”  

 

Ngô Bình: “Ừ, Âm Dương Cốc này được lắm, bên trong có đại trận phòng ngự. Luyện hoá nó thì cho Ngọc Nữ Môn chuyển đến đây”.  

 

Dứt lời, đôi tay anh đã phát sáng rồi luyện hoá nó.  

 

Tuy cấm chế của Âm Dương Cốc rất mạnh, nhưng Ngô Bình đã biết Âm Dương Đại Đạo từ lâu nên vẫn nhanh chóng luyện hoá nó thành công.  

 

Sau đó, anh ném Âm Dương Cốc lên cao, nó rơi mạnh xuống một vùng vắng vẻ cách Ngọc Nữ Môn không xa.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK