Thái hậu thấy cậu thừa nhận thì cười nói: “Vậy nội đan của ma vật đó, có thể nhường lại không?”
Ngô Bình giật mình trong lòng, cô ta không phải muốn thứ gì khác mà là ba viên nội đan vô dụng sao?
Cậu lập tức lắc đầu: “Sư phụ tôi muốn ba viên nội đan, e rắng không thể đưa ra được”
Thái hậu vội nói: “Cậu Ngô, bổn cung sẽ không lấy không, tôi đồng ý dùng một món bảo vật để trao đổi”.
Ngô Bình chớp mắt: “Không biết là bảo vật thế nào, quay về tôi sẽ hỏi sư phụ thử, xem xem ông ấy có đồng ý hay không”.
"Thái hậu vung tay, một cung nữ lấy một cái khay đến, trên khay có để một chiếc hộp ngọc, vuông vức ngay ngắn, cũng không biết bên trong có gì.
Thái hậu nói: “Cậu Ngô, đây là một mảnh bùn đen lấy từ vùng đất Hỗn Độn, tác dụng của nó rất thần kỳ, có thể gây ô nhiễm tất thảy mọi pháp bảo, pháp trận. Nhưng những thứ dính vào nó đều sẽ mất đi tác dụng nhanh chóng”.
“Còn có thứ như vậy nữa sao?”, Ngô Bình động lòng, cầm lấy hộp ngọc, mở ra.
Thấy bên trong hộp ngọc quả nhiên có một khối bùn đen, còn tỏa ra mùi thối nhàn nhạt, cũng không biết tạo thành từ loại bùn gì.
Liếc nhìn một lát rồi cậu trả hộp ngọc lại, bình thản nói: “Thái hậu, sư tôn tôi e răng không có hứng thú gì với khối bùn thối này đâu”.
'Thế nhưng, bên tai cậu lại vang lên âm thanh của mèo đen: “Cậu Ngô, thứ này gọi là Bùn Bẩn, đến từ Thiên Vẫn Chỉ Địa, có rất nhiều tác dụng. Nhất là với cao thủ cấp bậc Chúa Tể, rất cần đến vật này, vì vậy giá trị vật này rất cao, có tiền cũng không mua được”.
Thái hậu như đoán được Ngô Bình sẽ không đồng ý, cô ta cười nói: “Còn có một bảo vật nữa”.
Cung nữ lại bưng ra một cái khay, bên trên chỉ đặt một quyển sách màu vàng, tỏa ra hơi thở kinh người.
"Cậu Ngô, đây là bút tích thực của cao thủ chí tôn. Nhưng nội dung bản gốc này quá huyền diệu, cho nên đời sau không có người có thể hiểu được, Hơn nữa, mỗi một lần mở cuốn sách này ra thì sẽ tiêu hao một phần năng lượng. Vì vậy. nghìn năm nay, chưa có ai mở nó ra. Cậu Ngô thông minh vượt trội, chắc hẳn có thể lĩnh ngộ được chút ít từ trong này”.
Ngô Bình cảm thấy cũng được rồi, xem xong thì nhận lấy rồi nói: “Được thôi. Dù sao thái hậu và giáo chủ tôi cũng thân thiết nên tôi sẽ hỏi sư tôn xem”.
Nói xong cậu nhảm mắt không nói gì, qua một lúc, vẻ mặt cậu khó xử, nói: “Sư tôn tôi nói, hai thứ này ông ấy không quan tâm”.
Thái hậu nhíu mày, hai món bảo bối này là thứ tốt nhất mà cô ta có thể bỏ ra rồi, sao còn chưa hài lòng?
Ngô Bình nói: “Nhưng tôi đã nói với sư tôn không ít lời. Gia sư nói, một mình tôi ở giới thế tục cũng không dễ dàng gì, tiền cũng dùng nhiều...”
Không đợi Ngô Bình nói xong, thái hậu lập tức nói: “Nếu cậu Ngô thiếu tiền, vậy thì dễ rồi, cậu ra giá đi”.
Ngô Bình chớp mắt, nói: “Vậy thì cho tôi ba mươi triệu tiền Đại Đạo đi”.
Ba mươi triệu tiền Đại Đạo đối với tu sĩ bình thường mà nói, đến mười đời cũng không kiếm nổi. Nhưng thái hậu là người hoàng triều Tiên Giới, tay cầm quyền binh, tiền tài vô số, cũng chấp nhận được.
"Trầm ngâm vài giây, thái hậu nói: “Được, ba mươi triệu thì ba mươi triệu”.
Ngô Bình lập tức lấy một hạt châu từ đầu rằn nra, nói: “Mời thái hậu xem qua”.
Danh Sách Chương: