Quảng Tế và Liễu Duyên ngơ ngác hỏi: “Thế là xong rồi à?”
Ngô Bình đáp: “Xong rồi. Đại trận này sẽ tự động hấp thụ năng lượng cuồn cuộn giữa đất trời, nhiều nhất là một giờ sau mới có thể sử dụng”.
Hai người họ nhìn nhau, đều thấy được sự ngỡ ngàng trong mắt đối phương. Nb có năng lực này, há chẳng phải có thể dễ dàng giết chết một Thiên Tiên ư?
Advertisement
Bố trận xong, Ngô Bình hơi mệt, bèn tìm một nơi ngồi xuống rồi hỏi: “Anh từng đến pháp cảnh Như Lai chưa?”
Liễu Duyên gật đầu: “Đến rồi”.
Quảng Tế bảo: “Ngày nay không còn như xưa, chùa Đại Lôi Âm đóng cửa, pháp cảnh Như Lai đã ngăn cách với thế giới bên ngoài cả trăm năm rồi”.
Advertisement
Liễu Duyên cau mày: “Có chuyện này nữa ư?”
Quảng Tế đáp: “Tôi đoán là người trong pháp cảnh Như Lai cố ý đóng kín lối vào”.
Liễu Duyên suy đoán: “Lẽ nào có Phật tử ra đời nên mới đóng cửa pháp cảnh?”
Ngô Bình hỏi: “Phật tử gì vậy anh?”
Liễu Duyên đáp: “Pháp cảnh Như Lai có truyền thuyết rằng đến một ngày nào đó, sẽ có một vị Phật tử ra đời. Nếu không có gì bất ngờ, vị Phật tử này là thiên tài tu hành, sau này sẽ trở thành Phật. Bây giờ là thời Mạt pháp, có nhiều người không hy vọng Phật sẽ đến đây, chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách để tiêu diệt Phật tử. Vì bảo vệ Phật tử nên họ phải đóng kín pháp cảnh”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Anh à, tại sao những người đó lại không mong Phật xuất hiện?”
Liễu Duyên trả lời: “Phật có thể độ hoá chúng sinh, bọn họ không hy vọng thế tục biến thành đất Phật”.
Quảng Tế nói: “Dù sao cũng chỉ là truyền thuyết. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra thì chẳng ai biết cả”.
Liễu Duyên gật gù: “Cũng phải. Bây giờ nói gì cũng chỉ là suy đoán mà thôi”.
Ông ấy ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Quảng Tế, tôi thấy cậu lục căn không thanh tịnh, không nên làm hoà thượng nữa”.
Quảng Tế đáp: “Liễu Duyên, anh đừng can thiệp vào chuyện của tôi”.
Ngô Bình thấy họ lại sắp cãi nhau, vội lên tiếng: “Đại sư Quảng Tế có biết Thánh tăng không?”
Quảng Tế hỏi lại: “Vị ở Tạng Nguyên ấy à?”
Ngô Bình gật đầu: “Thánh tăng ấy đã đầu thai, nghe nói là ứng thân thứ mười hai của Phật Đà”.
Quảng Tế bảo: “Tôi biết. Người thường có thể nhìn thấy ứng thân Phật Đà, biến hoá tuỳ ý, có thể xem là một hoá thân. Xét về tu vi, ứng thân đó chưa chắc mạnh bằng tôi. Nhưng xét về Phật lý, tôi mãi mãi không sánh bằng”.
Ngô Bình hỏi: “Đại sư Quảng Tế, Phật Đà thật sự tồn tại ư? Phật Đà ở đâu?”
Quảng Tế giải đáp: “Phật Đà vĩ đại vì luôn nằm trong trái tim mỗi người. Trên thế gian này, chỉ cần một người tin Phật, Phật Đà sẽ ở khắp mọi nơi”.
Liễu Duyên bảo: “Bớt nói vớ vẩn đi. Phật Đà đã toạ hoá từ lâu, chỉ giữ lại đạo thống thôi. Vậy nên Phật Đà không phải là một sự tồn tại cụ thể, mà là đạo thống, là truyền thừa. Giống như ‘Đạo’ mà Đạo giáo thường nói, ‘Phật’ trong Phật môn cũng vậy. Phật cũng được mà Đạo cũng thế, đều là thứ mà bọn anh theo đuổi cả đời”.
Ngô Bình không ngờ hai vị Đại A La Hán này lại có quan điểm khác nhau trong cách hiểu về Phật Đà, nhưng ngẫm kỹ lại, dường như chúng không hề mâu thuẫn.
Ba người trò chuyện một lúc, thấy đã sắp đến giờ, Liễu Duyên bèn nói: “Tôi sẽ dụ họ đến nơi này. Cậu chuẩn bị sẵn sàng nhé”.
Danh Sách Chương: