Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Long Thần: “Đệ tử nhớ rồi ạ”.  

 

Ngô Bình: “Long Thần, người đến đây không phải Chân Nhân thì Chân Quân, ông mau dẫn người đi đi”.  

 

Lý Long Thần cười trừ: “Trước giờ đệ tử cứ nghĩ tu vi của mình cũng khá, ai dè những người đến đây đều mạnh quá”.  

 

Advertisement

Ông ấy nói tiếp: “Sư thúc, tu vi của người bây giờ quá cao! Hay người về phủ Tử Long chơi đi, không xa đây đâu ạ”.  

 

Ngô Bình ngẫm nghĩ thấy cũng được nên nói: “Để tôi nói với mọi người một tiếng đã”.  

 

Anh chào nhóm Trương Thiên Hoành, dặn họ phát tín hiệu cho mình trước khi hành động, sau đó anh sẽ xuất hiện ngay.  

Advertisement

 

Tiếp đó, anh và Lý Long Thần xuống núi, lên xe rồi về phủ Tử Long.  

 

Đây là viên lâm do Lý Long Thần tự xây dựng, quy mô lớn nhất ở Hà Đông.  

 

Xe vừa đến nơi thì Ngô Bình đã nhìn thấy có đèn đuốc sáng choang tại một căn nhà, có hai khí tức phi phàm toả ra từ đó.  

 

Anh hỏi: “Long Thần, ai ở đấy thế?”  

 

Lý Long Thần cười nói: “Sư thúc, đệ tử chưa kịp kể với người. Mấy hôm trước, có hai người kỳ lạ đến đây, đệ tử thấy họ là khách quý nên cho sống ở đó”.  

 

 

 

Ngô Bình nói: “Hai người này có khí tức rất mạnh, chắc chắn không phải người tầm thường, dẫn tôi đến gặp họ”.  

 

Chiếc xe dừng trước căn nhà đó, bọn họ đi xuống, Lý Long Thần tiến lên gõ cửa. Ngay sau đó, cửa mở ra, một tiểu đồng nói: “Ông Lý, mời vào”.  

 

Lý Long Thần và Ngô Bình bước vào, sau đó Ngô Bình nhìn thấy một ông già tóc râu tóc màu muối tiêu cùng một cô gái đẹp tuyệt trần. Hai người này đang ngồi trong nhà, một người cầm hồ lô rượu như đang cụng rượu.  

 

Ông già mặc bộ đồ màu lam ngọc, cao chưa đến một mét ba, gương mặt đầy nếp nhăn, nhưng đôi mắt sáng ngời.  

 

Cô gái mặc đồ màu tím có dáng người nở nang, da trắng như tuyết, phóng thái quyến rũ. Mặt cô ấy ửng đó, đầu lưỡi hơi phồng: “Gia, tửu lượng của ông kém quá, nếu ông giỏi thì uống hết bình rượu này đi”.  

 

Ông già lau miệng rồi nói: “Mỵ Nương, tửu lượng của cô sao bằng tôi được”.  

 

Họ nói chuyện với nhau hệt như Lý Long Thần và Ngô Bình là không khí, nhưng Ngô Bình không mấy quan tâm.  

 

Lý Long Thần chắp tay nói: “Tôi làm phiền hai vị rồi”.  

 

Ông già liếc nhìn Lý Long Thần rồi nói: “Nếu biết là làm phiền thì sao không ra ngoài đi?’  

 

Ngô Bình quan sát hai người này thì thấy ông già có khí tức như biển, Nguyên Anh tinh thuần, ít cũng là cao thủ Lôi Kiếp. Còn tu vi của cô gái thì thấp hơn một chút, ít cũng là Anh Biến.  

 

Thấy họ đều đã là Chân Quân, Ngô Bình nói: “Hai vị Chân Quân đến chơi, chúng tôi rất chào mứng. Nhưng hai vị là khách thì không nên có thái độ như vậy”.  

 

Ông già cười lớn nói: “Thái độ gì? Cậu dám nói chuyện với tôi bằng cái giọng đấy, chứng tỏ cũng dũng cảm”.  

 

Ông già vung tay lên, không gian lập tức biến đổi, một giọt nước to như nắm đấm bay về phía Ngô Bình. Giọt nước này đang bi nén chặt, nếu nổ ra thì sẽ có uy lực và năng lượng không thua gì thuốc nổ.  

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK