Ngô Bình vừa xuất hiện ở một vùng hoang vu thì có một tu sĩ trẻ tuổi đến, người này cầm theo một quang phù. Hiện giờ, quang phù này đang phát sáng, chắc hắn đã tìm thấy Ngô Bình nhờ vào nó.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Anh cũng kiên nhẫn thật đấy, quyết thủ ở Đại Ngũ Hành Giới chờ tôi cho bằng được”.
Người đàn ông: “Thời gian qua, tôi luôn ở trong Thiên Khanh nên cũng đã có chút thu hoạch, còn tìm anh thì là việc tiện tay thôi”.
Ngô Bình: “Anh tìm tôi vì món bảo bối đó hả?”
Người đàn ông: “Đó là máu thịt của thần linh, là bảo bối dùng để luyện chế thần đan thì sao hạng người như anh được phép giữ nó? Mau đưa nó đây cho tôi, tôi sẽ tha cho anh một mạng”.
Ngô Bình: “Là tôi phát hiện ra nó trước, tại sao phải đưa cho anh?”
Người đàn ông cười mia: “Ở thế giới này, ai mạnh thì người đó làm vua. Tôi mạnh hơn anh nên tôi nói gì anh phải làm nấy, không thì sẽ phải chết”.
“Anh mạnh hơn tôi ư? Ai bảo thế? Anh tự nhận à?”, Ngô Bình tỏ vẻ coi thường.
Người thanh niên bình thản nói: “Nếu anh đã không biết trân trọng cơ hội thì giờ Hoàng Đô tôi sẽ tiễn anh lên đường luôn”.
Dứ lời, Hoàng Đô điểm tay phải, một cánh cửa đen kịt dán đầy phù văn trên khung xuất hiện ở phía trước. Sau đó, cánh cửa bay về phía Ngô Bình và sinh ra một lực hút rất mạnh. Đây là một phép thần thông mà Hoàng Đô tu luyện, nó có tên là cánh cửa tử thần. Ai bị cánh cửa này hút vào thì cả thiên bẩm và vận khí đều bị người sở hữu cánh cửa hấp thu hết.
Cánh cửa tử thần lơ lửng trên đỉnh đầu Ngô Bình, song anh vẫn bình thản nhìn nó rồi nói: “Dựa vào chút tài mọn này mà định luyện hoá tôi, đang nằm mơ giữa ban ngày đấy à?”
Hoàng Đô lạnh giọng nói: “Cánh cửa này có thể hấp thu mọi sinh vật của đất trời, cảnh giới của anh kém tôi thì sao chống lại nó được!”
“Thế à?”, nói xong, Ngô Bình phóng một trong 12 loại sức mạnh vừa hấp thu ra, nó biến thành hai bàn tay khổng lồ rồi †úm lấy cánh cửa tử thần, đập qua đập lại.
Uỳnh!
Một tiếng động vang lên, cánh cửa đã bị vỡ làm đôi, Hoàng Đô hét lên rồi lùi lại.
Ngô Bình tiến nhanh tới gần hẳn rồi tung một quyền vào. giữa mặt, Hoàng Đô đã bị đánh bay ra xa, khi đáp đất thì làm bụi bay trẳng xoá, ngay sau đó hắn đã chuồn mất.
Ngô Bình nhíu mày nói: “Thấy đánh không lại nên chuồn, thôi thì cũng thông minh”.
Anh không quan tâm đến Hoàng Đô nữa mà định sẽ quay lại Thiên Khanh. Đó là một vùng bảo địa, thực lực của anh đã tăng lên không ít, có thể xuống sâu hơn chút nữa để tìm tòi rồi.
Vừa vào Thiên Khanh, anh đã đi sâu độ sâu 5000 mét, đây cũng vị trí sâu nhất mà anh xuống lần trước.
Anh mở Đại Thiên Dược Điển ra thì xung quanh xuất hiện rất nhiều điểm sáng, anh đi tìm từng cái một rồi hấp thu. Chất lượng của các dược liệu này đều khá cao, so ra còn quý hơn cả dược liệu ở Cửu Dương Cảnh và Động Thiên Thanh Linh.
Ngô Bình vừa hái thuốc vừa đi xuống sâu hơn, 6000 mét, 7000 mét. Từ 7000 mét trở xuống thì dược liệu ngày càng. chân quý hơn, vớ đại một cây cũng là linh dược cấp 12, 13 và bắt đầu xuất hiện chân dược.
Càng xuống sâu thì diện tích càng thu hẹp dần và lượng duộc liệu càng ít đi. Không lâu sau, Ngô Bình đã tìm thấy một cây chân dược cấp năm, anh vừa hái nó thì chợt nghe thấy có tiếng nói vang lên.
“Sư thúc, đây là chân dược cấp mười ư? Tại sao con thấy nó bình thường thế?”
Ngô Bình lập tức thi triển bùa ẩn thân rồi lặng lẽ tiến gần về phía phát ra tiếng nói. Loáng cái, anh đã nhìn thấy có ba nam hai nữ đang đứng cạnh một cây chân dược cấp mười.
Cây chân dược này trông chẳng khác gì một cái cây bình thường, lá hình tròn, vỏ cây khô quất, lá còn bị sâu ăn thủng lỗ chỗ.
Người lên tiếng là một người thanh niên.
Một người phụ nữ trung niên nói: “Cây chân dược này biết cách cải trang, chúng ta chỉ đang nhìn thấy ảo ảnh thôi, chứ hình dáng thật sự của nó thì khác”.
Danh Sách Chương: