Cô gái cười khổ: “Quả nhiên không thể gạt được anh! Tôi là Triệu Vân Cơ, con gái út của Tống Đế. Tôi bị bệnh nan y, sống không quá ba tháng. Chẳng lâu trước đây, tôi gặp một cao nhân chỉ điểm, nên muốn tới gặp anh một lần. Nhưng anh vẫn luôn không có ở nhà, tôi hết cách mới ra kế sách này để dẫn dụ anh quay về”.
Ngô Bình hỏi: “Vì sao nước Tống lại muốn đánh Đại Hạ”.
Triệu Vân Cơ đáp: “Là ý của những người phía trên, phụ hoàng của tôi chỉ nghe lệnh làm việc, thật ra ông ấy cũng không muốn khai chiến”.
Ngô Bình: “Mục tiêu của nước Tống là gì, để diệt Đại Hạ à?”
Triệu Vân Cơ: “Sau lưng Đại Hạ cũng có thế lực mạnh mẽ nên mục đích của chúng tôi là xâm chiếm lãnh thổ phía nam của Đại Hạ. Kinh tế phía nam thịnh vượng nhất, nếu mất đi phía nam, Đại Hạ cũng không chống đỡ nổi”.
“Cô cảm thấy các người sẽ thành công sao?”
Triệu Vân Cơ gật đầu: “Đương nhiên, bên trên yêu cầu nước tôi làm vì thì chứng tỏ họ đã đấu rồi, hơn nữa Đại Hạ còn là bên bị thua!”
Ngô Bình nhíu mày: “Nói vậy là Đại Hạ đã không còn cơ hội lấy lại lãnh thổ?”
Triệu Vân Cơ: “Trừ phi bên trên chiếm được ưu thế lần nữa!"
Ngô Bình không mấy quan tâm những việc này, ai là hoàng đế cũng không phải do Hạ Hoàng và Tống Đế quyết định, càng không thể do cậu chọn.
“Ai đã chỉ điểm cho cô?”, Ngô Bình hỏi.
“Một người tên Thạch Lan, chúng ta trở thành bạn, mấy hôm trước cô ấy nói tôi có thể tìm anh giúp đỡ”.
Nghe nói người do Thạch Lan giới thiệu, Ngô Bình cũng thả lỏng, gật đầu: “Bạn của Thạch Lan cũng là bạn của tôi, hiện tại cô ấy sao rồi?”
Triệu Vân Cơ: “Chị Lan nói còn vài việc cần giải quyết, một thời gian nữa mới tìm anh”.
Ngô Bình gật đầu: “Công chúa Vân Cơ, mời vào nhà ngồi!”
Mời Triệu Vân Cơ vào trong phòng khách, Ngô Bình bảo Tiểu Tuấn đi chơi rồi nói: “Thạch Lan bảo cô tới tìm tôi, cô tìm đúng người rồi đó!”
Triệu Vân Cơ mừng rỡ: “Anh có thể cứu tôi
Ngô Bình gật đầu, cậu quan sát Triệu Vân Cơ, phát hiện trong người cô ta có một loại sức mạnh kỳ lạ, sức. mạnh này đang trong tình trạng ngủ say nhưng khi nó thức tỉnh rồi, máu huyết toàn thân Triệu Vân Cơ sẽ bị nó cắn nuốt hết, cô ta sẽ chết.
“Cô đừng cử động!”, nói xong cậu giơ tay đặt lên đỉnh đầu Triệu Vân Cơ, lúc này, bí anh thứ nhất từ đỉnh đầu Triệu Vân Cơ chui vào trong thần hồn.
Trong thần hồn của Triệu Vân Cơ có một đốm sáng màu đen, đốm sáng này có vô số xúc tua nhỏ xung quanh, không ngừng cử động. Hiện tại bí anh của Ngô Bình tới gân đốm sáng, miệng hút nhẹ, đốm sáng đã chui vào trong bụng bí anh. Đối với bí anh, thứ này là đổ bổ.
Cơ thể Triệu Vân Cơ run lên, cảm giác toàn thân thoải mái, cô ta giật mình nhìn Ngô Bình: “Tôi cảm thấy thứ kia không còn nữa!”
Ngô Bình cười nói: “Công chúa đã không sao rồi, trở về nghỉ ngơi vài hôm là có thể khôi phục lại bình thường!”
Triệu Vân Cơ đứng lên, khom lưng với Ngô Bình: “Cảm tạ ơn cứu mạng của anh! Vân Cơ không biết lấy gì báo đáp, mong anh nhận lấy thứ này!”
Cô ta lấy ra một cái hộp nhỏ được khắc hoa văn tỉnh xảo, sau khi mở ra, bên trong là một thanh kiếm nhỏ màu bạc, dài cỡ chiếc đũa, rộng nửa chỉ, bề mặt khắc. chín con rồng vàng.
'Thấy nó, Ngô Bình cảm nhận được một hơi thở đáng sợ ẩn bên trong, cậu biết thanh kiếm này bất phàm liền hỏi: “Bảo kiếm này bất phàm, công chúa thật sự tặng nó cho tôi à?”
Triệu Vân Cơ nghiêm mặt nói: “Đây là do một cựu thần dâng tặng ông tổ của tôi, sau này lại lọt vào tay phụ hoàng, bị tôi thấy nên cầm lấy chơi đùa!”
Ngô Bình nhìn kiếm: “Kiếm này quý giá, tôi không thể lấy không của cô”.
Danh Sách Chương: