Kha Chấn Hùng sốt ruột, không thể để chuyện lớn mà nhà họ Kha vất vả chuẩn bị từ lâu thất bại như thế này được. Ông ta liền gọi Vu Chiến, quân át chủ bài của nhà họ Kha ra.
Với thực lực của nhà họ Kha thì vốn không thể nuôi nổi cao thủ như Vu Chiến, có điều, Kha Chấn Hùng khá may mắn, hai năm trước ông ta đã cứu Vu Chiến một mạng khi hẳn ta bị thương, sau khi Vu Chiến hồi phục, hắn ta đã đồng ý giúp ông ta ba việc, bây giờ ông ta đang nhờ Vu Chiến làm việc thứ hai.
Vu Chiến vừa xuất hiện thì Ngô Bình đã cảm ứng được, thực lực của người này chắc cũng là cảnh giới bí pháp, với tu vi tương đương cậu. Mặc dù cảnh giới như nhau nhưng nền tảng của hai người lại khác biệt rất lớn, một người thâm sâu như biển, người kia lại rất mong manh.
Vu Chiến liếc nhìn Ngô Bình, Ngô Bình giải phóng khí tức đáng sợ khiến hản ta nổi da gà. Đặc biệt là pháp lực cao cấp mà Ngô Bình đang tu luyện, không chỉ có số lượng nhiều mà mỗi loại đều có thể trấn áp hẳn ta.
Nhưng Kha Chấn Hùng vẫn chưa phát hiện ra điều này, ông ta nghiêm nghị nói: “Vu Chiến, giết chết cậu ta, giết hết tất cả bọn họ”.
Vu Chiến thở dài, nói: “Xin lỗi, tôi không giúp được, thực lực của công tử đây mạnh hơn tôi nhiều”.
Kha Chính Hùng ngơ ngác, ông ta không dám †in vào tai mình: “Chẳng phải anh cũng là cao thủ bí cảnh sao? Hơn nữa cảnh giới còn rất cao”.
Vu Chiến bình thản đáp: “Chút năng lực đó của tôi chẳng đáng là gì đối với công tử đó, ông Kha, ông tự lo cho mình đi”.
Hẳn ta nói xong thì chắp tay chào Ngô Bình rồi quay đầu bỏ đi, bỏ lại đám người Kha Chấn Hùng chẳng biết phải làm sao.
Ngô Bình tối sầm mặt, nói: “Kha Chấn Hùng, lá gan của ông cũng lớn đấy, không ngờ lại muốn giết tất cả chúng tôi”.
Kha Chấn Hùng hiểu ra, lập tức nhún nhường, nói: “Tôi sai rồi, cậu người lớn rộng lượng, xin đừng so đo với tôi”.
Ngô Bình cười khẩy: “Cơn tức giận của người tu hành dễ nguôi ngoai như vậy sao?”
Kha Chấn Hùng nhanh trí, lập tức chỉ vào thanh niên trẻ bên cạnh Kha Linh Thi, nghiêm nghị nói:
“Người đâu, kéo hẳn ta xuống đánh chết cho tôi”.
Kha Linh Thi bất ngờ, thốt lên: “Bố, bố làm gì thế?”
Nhưng vô dụng, lập tức có hai vệ sĩ lôi hẳn ta ra ngoài, tên nhân viên kinh doanh bất động sản năm xưa sợ thất thần, tay chân bủn rủn, chỉ có thể cầu xin trong vô vọng.
Ngô Bình chau mày, cậu đang chuẩn bị dạy dỗ Kha Chấn Hùng thì Âu Dương Chí Viễn bỗng thở dài nói: “Tiểu Bình, bỏ đi. Bố đã sống ở nhà họ Kha mười mấy năm rồi, chuyện này dừng lại ở đây đi”.
Ngô Bình nói: “Ừm, nếu bố nuôi không truy cứu thì con cũng không muốn quan tâm đến họ nữa, chúng ta đi thôi”.
Hai người họ dẫn theo Âu Dương Tỉnh rời khỏi đó, sau khi ra khỏi cửa thì cùng lên xe.
Ngô Bình nói: “Bố nuôi, ở khách sạn đỡ đã, ngày mai con sẽ tìm nhà cho bố ở”.
Âu Dương Chí Viễn: “Ừ, Tiểu Bình, hôm nay cảm ơn con nhiều, nếu không nhờ con giúp bố thì nhất định bố sẽ bị thiệt thòi”.
Ngô Bình cười, nói: “Bố là bố nuôi của con, đương nhiên con phải giúp bố rồi”.
Danh Sách Chương: