Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được”.

Hai người họ bay được một đoạn thì cô gái vung tay ngọc, không gian phía trước liền xuất hiện một lối vào, đằng sau lối vào có một động thiên khác, đó là một hòn đảo được giấu kỹ.

Hòn đảo cực kỳ lớn, ít nhất cũng có diện tích bằng mười lần Linh Xuyên, cảnh sắc trên đảo rất đặc biệt, linh khí ngập tràn.

Anh hơi bất ngờ, hỏi: “Mị Lan, đây là đâu?”

Mị Lan cười, nói: “Đây là Ẩn đảo, thời đại Tiên Quốc, thiên hạ đại loạn, rất nhiều cư dân di cư đến đây, dần dần hình thành nên diện mạo ngày nay. Để tránh chiến tranh xảy ra, chúng tôi đã giấu hòn đảo này đi, vì vậy rất ít người ngoài biết đến”.

Ngô Bình: “Trên đảo này có bao nhiêu người?”

Mị Lan: “Có hơn mười tỷ người, người dân trên đảo an cư lạc nghiệp, không siêu thuế cũng không có chiến tranh”.

Ngô Bình: “Chỗ này quả thật không tồi”.

Mị Lan: “Tôi là con gái Vô Tương Vương trên đảo, được Long đế phong làm quận chúa”.

Ngô Bình: “Ồ, quan chức trên đảo là do Long đế phong sao?”

Mị Lan: “Đúng vậy. Sống trên Đông Hải thì không thể không qua lại với Đông Hải long cung. Rất lâu trước đây, Ẩn đảo đã tuyên bố thần phục Đông Hải long cung rồi, trên đảo có ba vị vương, đều được Long đế phong thưởng”.

Ngô Bình: “Thì ra cô là quận chúa”.

Mị Lan: “Công tử gọi tôi Mị Lan được rồi”.

Cô ấy nói cho Ngô Bình biết bố của cô ấy là môn chủ Vô Tương Môn, Ẩn đảo có ba tông môn có quy mô lớn nhất, Vô Tương Môn là một trong số đó.

Mị Lan không đưa Ngô Bình đến vương phủ mà đưa anh đến một căn nhà rất bình thường, căn nhà nằm yên bình giữa lòng thành phố tấp nập.

Căn nhà có đến mười mấy loại mèo, thi nhau kêu meo meo.

Ngô Bình: “Mèo của cô nuôi sao?”

Mị Lan gật đầu: “Đúng thế, tôi thích mèo”.

Lúc này, một con mèo to màu cam nhảy vào lòng Mị Lan, đôi mắt trong xanh của nó nhìn sang Ngô Bình, sau đó nó nghiêng đầu, nhảy vào lòng anh.

Trên người con mèo có mùi thơm nhẹ, Ngô Bình thấy nó xinh đẹp, lông cũng rất mềm mượt nên cười, nói: “Đây là mèo gì?”

Mị Lan: “Mèo địa phương của đảo, tên đặt tên cho nó là Quýt Lớn”.

Ngô Bình rất hiếm khi ôm mèo, nhưng điều đó không có nghĩ là anh không thích, hai người ôm theo Quýt Lớn bước vào phòng khách.

Một cô người làm bưng trà lên, Ngô Bình liếc nhìn thì phát hiện trong nhà có treo rất nhiều tranh chữ thời Tiên Quốc.

Anh nói: “Xem ra rất nhiều thứ để lại từ thời Tiên Quốc đều được giữ ở Ẩn đảo”.

Mị Lan cười, nói: “Đúng thế, rất nhiều thứ thời Tiên Quốc đều được giữ lại, cũng chính vì vậy nên Ẩn đảo mới có thể bình yên tồn tại lâu như thế”.

Ngô Bình lấy ra ít thịt khô đút cho Quýt Lớn ăn rồi nói: “Quận chúa Mị Lan, cô mời tôi đến làm khách, thiết nghĩ không chỉ để nói chuyện phiếm đâu nhỉ?”

Mị Lan cười, nói: “Ừm, hai ngày này là đại hội tuyển chọn nhân tài mười năm mới tổ chức một lần của Ẩn đảo”.

Ngô Bình: “Đại hội chọn nhân tài là gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK