'Từ Bằng Công ngây người: “Có người thách đấu với con?”
'Từ Luyện Chân gật đầu: “Thưa cha, người đến không có ý tốt, bây giờ còn phải qua đó”.
'Từ Bằng Công đứng dậy nói: “Cha đi cùng con”.
Hai người dùng độn thuật siêu phàm, một lúc sau đã xuất hiện trên Kiếm Bảng.
Bọn họ vừa đến thì đã thấy Ngô Bình. Từ Luyện Chân nhìn người không thể thấy rõ tu vi này, trầm giọng hỏi: “Gan anh không nhỏ nhỉ, lại dám xé tên bổn công tử!”
Ngô Bình mở bừng mắt, lạnh nhạt nói: “Xé tên anh, không cần phải quá lớn gan, dù sao cũng chẳng phải chuyện lớn gì”.
'Từ Bằng Công còn muốn nói gì đó, đột nhiên nhìn vê phía Vạn Kiếm Thành. Lúc này, mấy người Thẩm Huyền Tông cũng nhìn Từ Bằng Công. Hai bên nhìn thấy nhau, ánh mắt đầu lóe lên sát ý.
“Từ Bằng Công, đã lâu không gặi hẩm Huyền Tông lên tiếng. Lúc lên tiếng, ba người đứng trên không, bay lên trên tâng mây, ngồi trên một đám mây trắng.
'Từ Bằng Công cũng bay lên trên cao, trầm giọng nói: “Ba vị, đúng là đã lâu không gặp! Tôi vốn nghĩ mọi người đã qua đời rồi, không ngờ vẫn chưa chết! Thế nào, vết thương đã khôi phục chưa?”
La Vô Phi: “Phiền ông quan tâm, chúng tôi đều rất tốt, không chỉ khôi phục tu vi, mà thực lực cũng tăng lên đáng kể”.
'Từ Bằng Công liếc nhìn Ngô Bình trên đỉnh núi, nói: “Bên dưới kia là đồ đệ các ông sao?”
Âu Dương Thiên Tế: “Không sai, đây là đệ tử của cả người chúng tôi, tên Ngô Bình. Bây giờ ông đi mua quan tài đi, nếu không lát nữa con trai chết rồi thì không kịp. chuẩn bị”.
'Từ Bằng Công hừ lạnh một tiếng: “Các ông tự tin vậy sao? Tư chất con trai tôi còn trên cả tôi, chỉ sợ các ông phải thất vọng rồi!"
Cùng lúc đó, ông ta âm thầm truyền âm với Từ Luyện Chân: “Luyện Chân, ba người này là kẻ địch của cha năm đó, năm đó tu vi không kém cha. Bọn họ dám dẫn đồ đệ đến thách đấu con, chắc chắn đã nắm chắc trong tay. Lát nữa con tuyệt đối đừng nương tay, cứ dùng Thiên Kích Phù giấu trong người. Dùng phù này, con có thể đánh ra uy lực gấp trăm lần chỉ trong chốc lát.
'Từ Luyện Chân lập tức không dám coi thường Ngô Bình, nói: “Cha yên tâm, con sẽ cẩn thận!”
Lúc này Ngô Bình đứng dậy, thản nhiên nói: “Ra tay đi.
Vừa nói chuyện, cậu lấy ra tiên kiếm Bạch Hổ.
Nhìn thấy tiên kiếm, hai mắt Từ Luyện Chân phát sáng, nói: “Kiếm tốt! Kiếm này trong tay an, đúng là vật tốt không được dùng, lát nữa giết chết anh rồi thì nó là của tôi thôi!"
Ngô Bình nói: “Nếu anh thắng tôi thì kiếm là của anh”.
Từ Luyện Chân cười lớn: “Được! Ra tay đi!” “Âm ầm!”
Anh ta bỗng chỉ tay về phía Ngô Bình, sau lưng có sáu thanh kiếm bay ra, mỗi một thanh kiếm đều mang theo âm thanh xuyên không chết người.
Ngô Bình đứng tại chỗ, tiên kiếm Bạch Hổ trong tay khẽ vung lên, rõ ràng chỉ là một động tác đơn giản nhưng xung quanh cậu đều là kiếm ảnh, sáu thanh kiếm đều bị cậu đánh trúng.
“Leng keng!”
Tiếng động vang dội, phi kiếm bỗng đứt gãy, đứng trước tiên binh hùng mạnh như tiên kiếm Bạch Hổ, phi kiếm của Từ Luyện Chân thực sự chẳng là gì cả.
“Tam Định Phân Quang Trảm, chết đi!”
'Thế nhưng, đây cũng chỉ là thủ đoạn thăm dò của Từ Luyện Chân mà thôi, cùng lúc phóng phi kiếm ra thì anh ta đã lùi lại, lúc này tung ra đòn chí mạng thực sự, Tam Định Phân Quang Trảm!
Chỉ thấy hai tay Từ Luyện Chân nâng kiếm, chém ra một kiếm, Ngô Bình đã cảm nhận được thân thể, linh hồn và cả tương lai của mình đều ngưng tụ.
Đây chính là điểm đáng sợ của Tam Định Phân Quang Trảm, khóa chặt thân xác, khóa chặt linh hồn, khóa chặt tương lai, sau đó một kiếm chém chết!
Thế nhưng, Thiên Mệnh Tháp, Cửu Liên Đài trong thân thể Ngô Bình khẽ chuyển động, sức mạnh khóa chặt này đã bị phá vỡ, Ngô Bình lại khôi phục như bình thường.
Một luồng kiếm quang đỏ máu kinh người bỗng chém xuống.
Danh Sách Chương: