Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù trong lòng ông ấy thấy rất phẫn nộ, nhưng thế lực của gia chủ quá mạnh, ông ấy không dám làm phản nên đành bấm bụng cho qua.  

 

Trình Phượng Nghi mỉm cười nói: “Tây Phong, tôi tìm ông là có chuyện cần thương lượng”.  

 

Lạc Tây Phong: “Nói đi, chỉ cần làm được thì tôi sẽ không từ chối”.  

 

Trình Phượng Nghi chỉ vào Lạc Tư Thái rồi nói: “Biên cương gia tộc ta có một cái mỏ đúng không? Ông điều Lạc Tư Thái đến đó quản lý đi”.  

Advertisement

 

Lạc Tây Phong ngạc nhiên nói: “Tại sao lại điều ông ta đến đó, ông ta luôn rất nghe lời mình mà…”  

 

Trình Phượng Nghi cau mày nói: “Giờ tôi không muốn nhìn thấy mặt ông ta nữa, tóm lại là vướng víu”.  

 

Advertisement

Lạc Tây Phong cười nói: “Được, Tư Thái, lát ông thu dọn một chút rồi tới quản lý mỏ thiết đi”.  

 

Lạc Tư Thái run lên, tay nắm chặt thành quyền, nhưng lát sau lại thả lỏng rồi nói: “Vâng thưa gia chủ”.  

 

“Bố tôi sẽ không đi đâu hết”.  

 

Lúc này, đột nhiên có một giọng nói vang lên, Lạc Ngưng Đan và Ngô Bình cùng xuất hiện.  

 

Khi Lạc Tư Thái nhìn thấy Lạc Ngưng Đan, ông ấy còn tưởng là Lạc Châu. Trình Phượng Nghi vẫn cười cợt như cũ: “Châu Nhi, sao con lại về rồi, mà kia là ai thế?”  

 

Lạc Ngưng Đan cười lạnh nói: “Trình Phượng Nghi, mở to mắt chó của bà ra mà nhìn cho rõ, tôi là Lạc Ngưng Đan, chứ không phải Lạc Châu”.  

 

Trình Phượng Nghi hoảng hốt: “Cô là Lạc Ngưng Đan ư? Thế Châu Nhi của tôi đâu?”  

 

Ngô Bình: “Bị Trình Vân Kiệt đánh chết rồi”.  

 

Mắt Trình Phượng Nghi tối sầm rồi ngất trong lòng của Lạc Tây Phong, ông ta tức giận nói: “Lạc Ngưng Đan, cô thật là độc ác!”  

 

Lạc Ngưng Đan lạnh lùng nói: “Độc ác ư? Ngày xưa chính hai mẹ con Trình Phượng Nghi đã hại chết tôi, mà giờ ông lại bảo tôi độc ác à?”  

 

Lạc Tây Phong đanh thép nói: “Người đâu, vả miệng nó cho ta!”  

 

Song, không một ai bước vào, Ngô Bình thờ ơ nói: “Đừng gọi nữa, hộ vệ của ông ngủ hết rồi”.  

 

Lạc Tây Phong kinh ngạc: “Cậu là ai?”  

 

Ngô Bình: “Người ông không thể động tới”.  

 

Lạc Tây Phong nuốt nước miếng, cuối cùng vẫn không dám ra tay nên chỉ đành hừ mạnh một cái.  

 

Bấy giờ Lạc Tư Thái mới nhìn sang con gái mình, ông ấy kích động đến nỗi níu lấy tay Lạc Ngưng Đan rồi nói: “Ngưng Đan, là con thật ư?”  

 

Lạc Ngưng Đan nhìn bố mình rồi thở dài nói: “Con không đồng ý cho mẹ và em đi đâu hết”.  

 

Lạc Tư Thái cúi đầu xuống: “Tại bố vô dụng, không bảo vệ được hai mẹ con bà ấy”.  

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK