Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2360

Tiêu Biệt Ly bị đá cho hộc máu, hắn vẫn đang hoảng vì sức mạnh của Liễu Thiên Lang.

Vân Tịch tỏ vẻ sợ hãi, nhưng Ngô Bình đã ôm lấy eo cô ấy rồi cười nói: “Này người đẹp, đi theo tôi đi!”

Nói rồi, anh nhúng người rồi nhấc Vân Tịch bay lên sao, ngay sau đó đã biến mất.

Người của Tiêu Thị đều ngẩn ra, Tiêu Biệt Ly hét lên giận dữ, đôi mắt như phun ra lửa, ngoài điều đó ra, hắn chẳng thể làm gì được nữa.

Tiêu Vạn Long thờ ơ nói: “Biệt Ly, chúng ta không dây vào nhà họ Liễu được đâu, con quên Vân Tịch đi”.

Tiêu Biệt Ly gầm lên nói: “Lão tổ, con không phục”.

Tiêu Vạn Long lừ mắt rồi truyền âm nói: “Tạm thời nhẫn nhịn đã, Tiêu Thị chúng ta có món trọng bảo đó thì sớm muốn cũng được vào Tiên Giới. Đến lúc đó, tính sổ với nhà họ Liễu sau cũng chưa muộn”.

Về phần Ngô Bình, trên đường anh bế Vân Tịch về nhà họ Vân thì lại gặp người đàn ông mặc áo bào đen.

Vân Tịch vội gọi: “Thất tổ!”

Vân Thất cười nói: “Ngô Bình, Vân Tịch, hai người có thể rời khỏi Thái Thanh Tiên Cảnh được rồi”.

Vân Tịch gật đầu: “Vâng, Thất tổ, con sẽ mai danh ẩn tích một thời gian”.

Thất tổ gật đầu, sau đó phất ống tay áo, Ngô Bình và Vân Tịch lại thấy trời đất quay cuồng, sau đó trở lại nước Viêm Long.

Ngô Bình phát hiện nơi này khá gần phủ Tử Long nên đã dẫn Vân Tịch cùng đến đó.

Anh vừa tới thì đã nhìn thấy Lý Long Thần và Mỵ Nương đang đuổi theo một đứa bé trai chạy khắp sân. Bé trai đang cầm một cái đùi gà rồi chạy nhảy tung tăng.

Ngô Bình vừa nhìn đã biết nó chính là bé trai đó nên nói: “Ra đây!”

Bé trai nghe thấy giọng nói của anh thì mừng rỡ, sau đó nhảy tót vào lòng anh gọi: “Bố”.

Ngô Bình lừ mắt nói: “Sao con chạy ngoã lên thế hả?”

Dứt lời, anh mới phát hiện thằng bé đang cầm một bên con ngươi đẫm máu.

Anh hoảng hốt hỏi: “Mắt ai đây?”

Lý Long Thần hớt hải chạy tới rồi nói: “Sư thúc, may quá người về rồi. Mấy ngày qua, phủ Tử Long sắp bị thằng bé này quậy tung lên rồi. Ban nãy, đệ tử chỉ lơ đi một cái là nó chạy ngay lên núi rồi móc mắt hồ vương đây này”.

Mỵ Nương nhìn thấy Vân Tịch thì mừng rỡ gọi: “Vân Tôn!”

Vân Tịch gật đầu, sau đó đón bé trai rồi cười nói: “Cháu tên là gì?”

Bé trai chớp mắt nhìn Ngô Bình rồi lại nhìn Vân Tịch, sau đó gọi: “Mẹ”.

Vân Tịch đỏ mặt hỏi Ngô Bình: “Con ai đây?”

Ngô Bình thở dài: “Ai mà biết được”.

“Bố”, bé trai lại nhảy vào lòng Ngô Bình rồi bám chặt lấy anh.

Tuy Ngô Bình thấy phiền nhưng lại rất thích thằng bé này nên xoa đầu nó, nói: “Thích gọi bố thì cứ gọi, ta nhận con làm con trai luôn”.

Bé trai cười hì hì rồi nhảy lên cổ Ngô Bình.

Ngô Bình nói: “Phải đặt tên cho con chứ nhỉ, con cười suốt ngày như hề ấy, vậy gọi là Hỉ Bảo nhé”.

Bé trai gật đầu, có vẻ rất thích cái tên này.

Ngô Bình thấy người nó lấm lem thì ném lại cho Lý Long Thần rồi nói: “Đưa nó đi tắm rửa đi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK