Ngô Bình cười, nói: “Đừng khách sáo, mọi người tiếp tục tập quyền đi, hẹn gặp lại”.
Lục Tinh Sương thấy cậu định đi thì vội nói: “Anh Ngô, có thể để lại số điện thoại của anh được không? Nhất định nhà họ Lục của tôi sẽ hậu tạ đại ơn của anh”.
Ngô Bình phất tay, cậu và hai chị em này mới gặp nhau lần đầu, không chừng sau này sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa, không cần thiết phải để lại số điện thoại. Cậu nói xong thì bỏ đi, Lục Tỉnh Sương đuổi theo nhưng mới đuổi được mấy bước thì đã không thấy Ngô Bình đâu nữa.
Lục Tiểu Phàm trợn tròn mắt, ngạc nhiên nói: “Chị, võ công của anh Ngô Bình giỏi thật, chắc anh ấy không phải tiên nhân đấy chứ?”
Hai chị em họ chỉ học được một ít võ, không có công pháp thật sự, miễn cưỡng cũng có thể xếp vào kỳ luyện khí, nên đương nhiên không thể nào hiểu được võ công của Ngô Bình.
Lục Tinh Sương nói với Lục Tiểu Phàm bằng ánh mắt mơ màng: “Tiểu Phàm, em về trước đi, chị đuổi theo anh Ngô”.
Lục Tiểu Phàm lo lăng: “Chị, chị đợi em với, em cũng đi”. Nhưng Lục Tinh Sương đã đuổi theo, cậu ta không thể bám theo kịp”.
Một lúc sau Ngô Bình đến thung lũng, trong thung lũng có rất nhiều người đang dạo chơi, người thì chơi phóng đĩa với chó cưng, người thì cắm trại, còn cả những đôi tình nhân đang ôm ấp nhau trong lều, không khí rất vui vẻ, thoải mái.
Lúc này, có hai chiếc xe địa hình chạy đến, động cơ máy kêu inh ỏi, người trên xe bấm còi liên tục, sau đó hét lớn lên: “Mau chóng rời khỏi đây, ai không đi thì lát nữa sẽ biết tay”.
Thung lũng này là nơi cư dân thành phố yêu thích nhất, môi trường tự nhiên, hơn nữa còn rất ít côn trùng, giờ đột nhiên bị người ta đuổi đi khiến những người đến vui chơi này cảm thấy rất bất mãn.
Một đôi tình nhân đứng dậy, người đàn ông đeo kính râm, giận dữ chất vấn: “Chỗ này cũng đâu phải lãnh địa của riêng ai, các người dựa vào đâu mà đuổi chúng tôi?”
Người trên xe nói: “Nhóc con, cãi lại tôi đúng không?”
Chiếc xe đó lái thẳng đến trước mặt đôi tình nhân trẻ, bốn người đàn ông cao to xuống xe, xô ngã người đàn ông đó.
Người đàn ông bị xô ngã xuống đất, giận dữ nói: “Các người thật vô pháp vô thiên”.
Một người đàn ông đầu trọc da đen xăm mặt cười kệch cỡm, nói: “Bọn tao là trời, bọn tao là pháp luật, còn không cút đi”.
Những người xung quanh thấy đám người này hung dữ như thần chết thì chỉ biết tức giận chứ không dám lên tiếng, ùn ùn bỏ đi.
Lúc này Ngô Bình bước tới, hạ giọng nói: “Các người không có tư cách đuổi người khác đi”.
Người đàn ông xăm mặt thấy vẫn còn người chống đối lại họ thì cười khẩy, bước qua, đưa tay ra tóm lấy cổ Ngô Bình. Nhưng anh ta vừa đưa tay qua thì đã bị Ngô Bình nắm lấy cổ tay, sau đó bẻ nhẹ.
Người đàn ông liền đau đớn hét lên, sau đó quỳ xuống đất hét: “Sắp gãy rồi, xin tha mạng, tha mạng...”
Ngô Bình cười lạnh lùng: “Chẳng phải lúc nấy anh rất ngông cuồng sao? Sao không tiếp tục ngông cuồng nữa?”
Người đàn ông đó toát mồ hôi lạnh đầy trán, lớn tiếng nói: “Hảo hán, tôi sai rồi, tôi thật sự đã sai rồi...
Ngô Bình hất tay, hất người đàn ông đó văng ra xa mười mấy mét, đập mạnh lên sàn.
Những người còn lại thấy Ngô Bình biết võ công thì liền lùi lại, sau đó một người đàn ông không cao, mặc đồ đen bước ra. Rõ ràng người đàn ông áo đen đó là cầm đầu của bọn chúng, hơn nữa thực lực còn rất mạnh.
Người đàn ông áo đen tiến về phía Ngô Bình, nhún nhẹ hai vai, cả người liền kêu lên lạo xạo, như tiếng đậu tằm xào.
Nhưng người đó vừa tiến gần lại Ngô Bình thì đã bị cậu đá văng ra. Sau khi người đàn ông áo đen ngã xuống đất thì liền sùi bọt mép, co giật cả người.
Danh Sách Chương: