Sau khi mặt trời lặn, Ngô Bình mới cho phép người trên thuyền ra ngoài ăn tối, còn cậu và Hàn Băng Nghiên độc chiếm một nhà hàng cực lớn. Có ban nhạc biểu diễn, đồ ăn cũng rất ngon, bình rượu mà người phục vụ mở cũng là rượu ngon trị giá lên đến một triệu tiền Ưng.
Ăn uống no say, Ngô Bình và Hàn Băng Nghiên còn khiêu vũ.
Đợi đến lúc trời tối hẳn, Ngô Bình và Hàn Băng Nghiên đã bay lên không trung, để lại đám người ngây ngốc bên dưới.
Trở lại khách sạn, Ngô Bình lại tu luyện thêm một đêm nữa, thành công mở bí khiếu thứ ba. Khi ba mươi nghìn Ấn Bí Khiếu được mở ra, Ngô Bình cảm thấy ba bí lực trong cơ thể mình đã có sự thay đổi vi diệu, sự thay đổi này đã tăng uy lực của nó lên nhiều lần, cậu cảm thấy mừng vì mình không mở năm mươi nghìn Ấn Bí Khiếu, một trăm nghìn Ấn, nếu không thì bây giờ cậu đã có thể chịu nổi rồi.
Sáng hôm sau, Yardley đến tìm cậu, anh ta đem đến tin tốt lành, Bạch Lang đồng ý gặp cậu.
Cậu bảo Hàn Băng Nghiên đợi ở khách sạn, sau đó lên xe Yardley chuẩn bị để đi gặp Bạch Lang.
Chiếc xe chạy đến một sân bay dân dụng, hai người lên một chiếc máy bay dân dụng bay đến lục địa Hải Mặc Ca.
Ba mươi phút sau, máy bay hạ cánh xuống một sân bay. Vừa đáp xuống đã có mấy người khí tức cực mạnh chạy tới, định trùm một chiếc túi vải màu đen lên đầu Ngô Bình.
Ngô Bình tránh được, lạnh nhạt nói: “Tôi sẽ không đeo thứ này, nếu các người không có thành ý thì tôi đi về ngay”.
Người đến đón họ có một người đàn ông tóc xoăn, anh ta bật cười rút súng ra, chĩa vào đầu Ngô Bình nói: “Đến rồi thì không thể theo ý cậu được, hiểu không?”
“Rắc!”
Ngô Bình đưa tay bẻ gãy cổ tay đối phương, sau đó đá hắn văng ra xa. Sau khi rơi xuống đất, người đàn ông tóc xoăn biến thành một người chết, máu chảy ra từ miệng và mũi.
'Yardley mắng những người khác: “Các người mù hết rồi à? Cậu Ngô này là quý tộc Đại Hạ, nếu các người dám vô lễ với cậu ấy thì hắn chính là kết cục của các người”.
'Yarely cũng là một thành viên của liên minh, hơn nữa Ngô Bình quả thật rất mạnh, mấy người này lập tức không dám trùm đầu Ngô Bình nữa.
Ngồi lên xe, lại đi khoảng hai mươi mấy phút nữa, xe mới chạy vào một trang viên, sau đó dừng trước một tòa nhà màu trắng.
Trước tòa nhà màu trắng có một hồ phun nước, một người đàn ông ngồi bên cạnh đó, khoảng ba bốn mươi tuổi, tóc vuốt ngược ra sau, nước da sẫm màu, có thể nhận ra hắn là con lai.
Hắn vừa hút xì gà vừa dạy cho một cậu bé chưa đến mười tuổi dùng súng. Phía đối diện là một người đàn ông cao lớn, toàn thân run rẩy và đầy vết thương, đội một quả táo trên đầu.
Cậu bé cầm súng lên, tay cậu bé hơi run, họng súng lắc qua lắc lại khiến người đàn ông đội quả táo khiếp sợ đến mức run rẩy.
“Pằng!”
Viên đạn bay ra bắn trúng một khóm hoa bên cạnh.
Cậu bé không phục, lại bắn thêm hai phát nữa, một phát bắn trúng chân trái người đàn ông, một phát bắn trúng nền đất trước mặt hắn.
Nhưng người đàn ông không dám động đậy, chỉ nhìn người đàn ông đồ trắng bằng ánh mắt cầu xin.
Đạn trong súng đã hết, một thuộc hạ ở phía sau đi đến thì thầm vài câu với người đàn ông đồ trắng.
Người đàn ông đồ trắng nhìn sang chỗ Ngô Bình, nói với cậu bé: “Arito, đi chơi đi”.
Người đàn ông đội quả táo trên đầu thở phào, cả người ngồi phịch xuống đất.
'Yardley dẫn Ngô Bình đi đến chỗ người đàn ông đồ trắng, thấp giọng nói: “Minh chủ, vị này là cậu Ngô ở nước Đại Hạ”.
Sau đó
Người đồ trắng chính là Bạch Lang, hắn nhìn Ngô bình lạnh nhạt hỏi: “Cậu đã giết thuộc hạ của tôi?”
Ngô Bình: “Hắn lấy dùng chĩa vào đầu tôi, tôi giết hắn đã là nhân từ rồi”.
Danh Sách Chương: