Con cua được bẻ đôi, lấy càng đem nướng chín rồi tẩm ướp gia vị. Trứng cua được lấy ra và làm thành bánh bao trứng cua với thịt tôm, đây là kỹ năng nấu ăn đặc biệt của Ngô Bình.
Sau đó, rắn nước, rùa nước và cá lớn lần lượt cũng tới nạp mạng. Ngô Bình và những người khác ném xương xuống biển trong khi thưởng thức các món ăn tươi ngon, thu hút nhiều loài cá và tôm đến.
Chẳng mấy chốc, sáu cô gái đã no nê nhưng Ngô Bình vẫn ăn. Những thứ này ẩn chứa năng lượng cường đại, người khác chỉ có thể hấp thu một phần nhỏ, nhưng anh có thể hấp thu toàn bộ, cho nên ăn càng nhiều càng tốt.
Advertisement
Ngô Bình đã ăn không biết bao nhiêu tôm cá mới cảm thấy hơi no.
Lúc này, mặt biển đột nhiên cuộn sóng, một con quái vật biển cực lớn xuất hiện. Nó có hàng vạn con mắt như vì sao nhìn chằm chằm vào Ngô Bình khiến anh cảm thấy khó chịu, nhất thời không thể động đậy. Đối với mấy cô gái thì tình hình còn tệ hơn, có vài người đã ngất xỉu ngay tại chỗ.
Advertisement
Đầu người khẽ thở dài một tiếng, nói: "Đây là một trong các loài hải quái mạnh nhất biển Tinh Hải, gọi là thú ăn hồn!”
Ngô Bình rất bình tĩnh hỏi: "Thú ăn hồn có đáng sợ không?"
Đầu người: "Cậu không cảm giác được sao? Nó bẩm sinh có thể cắn nuốt năng lượng linh hồn của người khác, thứ cậu tu luyện là sức mạnh linh hồn, chính là món khoái khẩu của nó!"
Anh nhìn con thú ăn hồn, nó trông giống như một con giun đất phóng to, ngoại trừ một đầu có một cái miệng hình hoa sen cực lớn, được bao phủ bởi hàng trăm lớp răng. Ở giữa cái miệng khổng lồ có một con ngươi màu xanh lá cây, đó là nơi phát ra uy áp đáng sợ.
Ngô Bình: "Thật sự rất thú vị, nhưng nó vẫn quá yếu".
Vừa nói, anh vừa vung tay phải lên không trung, một ánh kiếm cực lớn xuất hiện rồi chém về phía thú ăn hồn. Đây là một kiếm thuật thâm sâu mà anh đã tu luyện, khi ánh kiếm rơi xuống liền chém đôi thú ăn hồn.
Ánh kiếm xẹt qua, thú ăn hồn lẽ ra đã bị chém thành hai nửa thì cơ thể chợt liền lại. Nó gầm lên một tiếng, há to miệng, con ngươi phát ra ánh sáng xanh, lập tức bắn về phía Ngô Bình.
Ngô Bình rơi vào trong ánh sáng xanh, sức mạnh linh hồn trong cơ thể anh không ngừng tuôn ra, sau đó bị hút vào cơ thể của thú ăn hồn dọc theo ánh sáng xanh.
Thấy cảnh này, Đầu người thở dài: "Cậu quá bất cẩn!"
Ngô Bình nói: "Nó không ra tay thì tôi làm sao giết được?"
Lời vừa dứt, toàn bộ sức mạnh linh hồn trong cơ thể anh liền phóng ra ngoài, bao lấy linh hồn mạnh mẽ của anh rồi lao vào ánh sáng xanh, lao tiếp về phía thú ăn hồn.
Thần hồn mạnh mẽ của anh lao vào miệng con thú ăn hồn theo ánh sáng xanh. Ngay tại lối vào, thần hồn của Ngô Bình đã chộp lấy con ngươi màu xanh lá cây và dùng hết sức gỡ nó xuống!
Những con thú ăn hồn thực sự có thể nuốt chửng linh hồn, nhưng việc nuốt chửng cần có quá trình và thời gian. Ngô Bình đã lợi dụng sơ hở này để lấy đi con ngươi của thú ăn hồn.
Một tiếng gầm rung chuyển bầu trời vang lên, thú ăn hồn hét lên. Sau khi mất đi con ngươi, sức mạnh của nó giảm đi chín mươi chín phần trăm, Ngô Bình lần thứ hai phát ra ánh kiếm, chém nó thành hai mảnh.
Cùng lúc đó, thần hồn cũng đem con ngươi bay trở lại cơ thể của anh. Con ngươi này được đưa đến biển linh hồn của anh, được tạm thời trấn áp.
Danh Sách Chương: