Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 660

Đúng lúc này, có một người mở cửa đi vào, một ông lão mặc đồ đen liếc nhìn những người bị thương dưới đất rồi thở dài nòi: “Vô dụng!”

Lão ta ngẩng đầu lên rồi nhìn thẳng vào Ngô Bình, anh cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Ông lão này là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên, hơn nữa đã luyện ra thần niệm nên cực khó đối phó! Trên người lão ta còn có nhiều bùa chú, xem ra còn biết chế tạo bùa.

Ông lão nhìn Ngô Bình rồi bật cười nói: “Cậu có thể phá trận Quỷ mẹ con của tôi chứng tỏ cũng có chút tài năng. Bây giờ, tôi cho cậu một cơ hội sống, mau quỳ xuống nhận tôi làm sư phụ, tôi sẽ tha cho cậu tội chết. Nhưng cậu sẽ phải làm việc cho tôi cả đời tuyệt đối trung thành”.

Ngô Bình nhìn lão ta như nhìn một lão già điên: “Chút tài mọn của ông mà cũng đòi làm sư phụ tôi à?”

Ông lão sầm mặt nói: “Vậy thì chết đi!”

Dứt lời, ông lão giơ tay lên rồi ném một tờ bùa chú màu đen ra, gió lạnh nổi lên trong phòng khách, một ảo ảnh hình quỷ mơ hồ thét gào rồi bổ nhào về phía Ngô Bình.

Anh đứng yên tại chỗ, sau đó ném tiền phép ra, hai bên va chạm rồi vang lên tiếng nổ mạnh, tiền phép rơi lả tả, còn ảo ảnh kia cũng biến mất.

Ông lão ngạc nhiên, lão ta mất nửa tháng trời mới luyện thành loại bùa chú này, uy lực của nó đủ để giết cao thủ cảnh giới Tiên Thiên, vậy mà lại bị tên này phá mất.

Lão ta vẫn còn bùa chú trên người nhưng quyết định không dùng tới nữa, thấy Ngô Bình chỉ ở cảnh giới Thần nên lão ta hừ lạnh một tiếng rồi giơ tay đánh vào gáy anh.

Thấy thế, người đàn ông trung niên hô lên: “Cửu U Quỷ Trảo! Thằng kia, mày chết chắc rồi!”

Ngô Bình vội lùi lại tránh, nhưng tốc độ của ông lão quá nhanh, tay lão ta vươn dài ra rồi chộp xuống.

Ngô Bình ngửa người ra sau, ông lão đã túm được ngực anh. Sau đó, mắt lão ta loé lên một tia cay độc, Cửu U Quỷ Trảo có uy lực rất kỳ diệu, dù trúng bất kỳ chỗ nào của đối thủ cũng có thể giết được người đó.

Xẹt!

Song, điều khiến người ta bất ngờ là móng tay sắc nhọn của lão ta vừa chạm vào người Ngô Bình như chộp trúng thứ gì đó còn cứng hơn kim loại, móng tay của lão ta gãy hết, lão ta tức đến mức gào lên.

Thì ra, lão ta đã chộp vào đúng bộ giáp của Ngô Bình.

Đúng lúc này, anh bật tung người lên rồi đá vào mặt lão ta.

Ông lão chắc chắn có thể hạ được Ngô Bình sau đòn vừa rồi nên đã để lộ sơ hở, vì thế không thể né được đòn của anh, sau đó cứ thế bị đá trúng mặt.

Phụt!

Mặt lão ta gần như bị đá cho bẹp dí, người thì bay lùi lại mười mấy mét, sau đó đập mạnh xuống một chiếc bàn.

Ngô Bình nhào tới ngay, nhân lúc lão ta đang choáng váng thì tung thêm ba quyền nữa, ông lão bị đánh cho không còn sức để phản kháng.

Rắc!

Ngô Bình tung đòn cuối vào cổ lão, làm người lão ta tê liệt.

Anh lục tìm trên người lão ta thì thấy một cái túi bùa chú và một cái túi bách thảo, bên trong có rất nhiều đồ lộn xộn.

Cất đồ đi xong, anh hỏi lão ta: “Ông là ai?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK