Chương 662
Ngô Bình vội vã thay quần áo, mở định vị rồi lái xe tới quán bar Hắc Long.
Quán bar này cách chỗ anh chừng bảy cây số, lúc đó không nhiều xe nên chưa tới tám phút Ngô Bình đã tới quán bar đó rồi.
Ở cửa quán bar có một đám thanh niên, trai có gái có đang hút cần. Thấy Ngô Bình đi tới, một tên ở cạnh đó gọi anh lại hỏi: “Có mã số không?”
Ngô Bình không biết mã số là gì, cười đáp: “Bạn tôi đang ở bên trong, cậu ta gọi tôi đến chơi cùng”.
Tên kia đánh giá Ngô Bình một lượt rồi đáp: “Không có mã số thì khỏi vào”.
Ngô Bình rút ví ra, lấy một nghìn tệ đưa cho tên gác cửa, cười nói: “Người anh em, giúp đỡ tôi chút nhé”.
Có tiền thì việc gì cũng dễ giải quyết, gã thanh niên kia khua khua tờ chi phiếu trong tay, nói: “Vào đi, lần sau không chiếu cố cho nữa đâu”.
Ngô Bình đẩy cửa bước vào, bên trong toàn những mùi kỳ lạ. Những đôi trai gái quấn lấy nhau, lắc lư điên loạn theo tiếng nhạc.
Trên thế giới này có hai kiểu người. Một là người thích bar sàn bay lắc, hai là người không ưa những chốn này. Ngô Bình là kiểu thứ hai, cho nên không gian ở đây anh không thể nào thích ứng nổi. Anh đưa mắt tìm kiếm Diệp Huyền.
Quán bar này không nhỏ, anh tìm một vòng mà vẫn không thấy Diệp Huyền đâu. Anh mở mắt thấu thị, nhìn vào bên trong các phòng. Trong lúc mở mắt thấu thị anh không suy nghĩ gì nhiều. Thế nhưng vừa quét qua vài căn phòng thì anh trợn tròn mắt lên.
Trong căn phòng nhỏ đó có một đôi nam nữ đang thử đủ loại “tư thế vận động”, còn đặc sắc hơn cả trong phim.
Trong một căn phòng khác, Diệp Huyền tay đang ôm hai cô gái. Đối diện anh ta là hai người đàn ông, hai bên đang cược tiền chơi trò gì đó. Diệp Huyền hình như đã thua rất nhiều, Ngô Bình thấy trán anh ta đã toát mồ hôi.
Ngô Bình lập tức đi về phía căn phòng đó, nhưng đang định đẩy cửa bước vào thì bị một kẻ chặn lại, hỏi: “Làm gì đấy?”
Anh đáp: “Bạn tôi ở bên trong, cậu ta hẹn tôi đến cá cược”.
Nghe nói đến cá cược, kẻ kia mới gật đầu cho anh vào.
Cửa mở ra, Diệp Huyền đang ngồi trong phòng. Thấy Ngô Bình tới, anh ta như thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Tiền bối, người đến rồi, đệ tử sắp thua sạch tiền rồi”.
Ngô Bình ngồi xuống cạnh Diệp Huyền, sau đó đánh giá hai người đàn ông ngồi đối diện. Hai người này đều có tu vi nhưng cũng không cao. Loại người như vậy mà Diệp Huyền cũng sợ sao?”
Nhưng Ngô Bình nhanh chóng phát hiện ra có điều gì đó không đúng lắm. Diệp Huyền vô cùng lo sợ, nói nhỏ với anh: “Tiền bối, người đặt cược giúp đệ tử, đệ tử sẽ từ từ nói với người”.
Ngô Bình gật đầu. Hai bên chơi xúc xắc, cược to nhỏ, mỗi ván năm triệu tệ, Diệp Huyền đã thua hơn hai trăm triệu tệ rồi. Đối phương là kẻ lão luyện, nếu còn cược tiếp thì Diệp Huyền chắc chắn sẽ thua hết sạch.
Danh Sách Chương: