Ngay khi Ngô Bình niệm chú ngôn, vùng cực Tây Viêm Long, Đại Tuyết Sơn đột nhiên khẽ rung động, đột nhiên nó tách ra, để lộ một cánh cửa đen tuyền, bên trong bỗng lao ra một bóng trắng khổng lồ, bay thẳng lên trời, biến mất không dấu.
Ngô Bình nuốt hai miếng đan dược, đang chuẩn bị nghiến răng niệm lần ba, đột nhiên hoa mắt, một cô gái da dẻ trắng mịn đứng trước mặt bản thân. Cô gái này xinh đẹp vô song, thân hình yêu kiều, đôi mắt tím nhạt, tóc dài màu bạc.
Những thứ này cũng không là gì cả, chuyện khiến anh kinh ngạc nhất là cô gái này hoàn toàn không mặc quần áo, mà cứ như vậy ở trước mặt anh, hơn nữa vẻ mặt cũng rất tự nhiên.
“Anh là ai?”. Cô gái hỏi Ngô Bình.
Advertisement
Ngô Bình lấy một bộ quần áo để cho Đường Băng Vân đưa qua, anh nói: “Mặc quần áo trước”.
Cô gái vung tay một cái đã mặc xong quần áo.
Advertisement
Ngô Bình nói: “Bản tôn của cô nhờ tôi gọi cô dậy, cô từ đâu đến vậy?”
Cô gái nói: “Đang ở trên một ngọn núi. Tôi đã ngủ say rất lâu rồi, là chú ngữ của anh thức tỉnh tôi”.
Ngô Bình gật đầu: “Bây giờ cô phải làm giúp tôi một chuyện”.
Cô gái: “Anh đã thức tỉnh tôi rồi, tôi sẽ phục tùng theo mệnh lệnh anh”.
Ngô Bình cười nói: “Trước tiên cùng tôi ăn chút gì đã”.
Không lâu sau, có người đưa rượu và thức ăn đến, Ngô Bình rót ly rượu cho cô gái: “Đừng khách sáo”.
Cô gái nhìn thấy thức ăn, bèn nói: “Thức ăn này không có ý nghĩa gì với tôi cả, tôi không ăn”.
Ngô Bình đành chịu: “Vậy được thôi”. Anh vung tay, cho người mang rượu và thức ăn xuống.
“Xưng hô với cô thế nào đây?”, anh hỏi.
Cô gái đáp: “Vô Song”.
“Vô Song, hiện tại tôi có một đối thủ, ông ta có khả năng là Bán bộ Thiên Tiên, Ngươi có thể đối phó với ông ta được không?”
Cô gái nói: “Bán bộ Thiên Tiên thì tôi có thể giết chết”.
Ngô Bình: “Tôi vẫn không biết người đó có sẽ ra tay hay không, tạm thời cô cứ ở bên cạnh tôi bảo vệ. Sau khi chuyện này kết thúc, tôi sẽ nói cho cô biết tiếp theo nên làm gì”.
Vô Song nói: “Được”.
Không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng động, sau đó một ông lão đẩy cửa đi vào, ông ta cao lớn, râu đen dài dày rậm, mặc áo bào màu xám kiếu triều Thanh.
Ngô Bình nhìn người này, khẽ nheo mắt, người đến là Chân Quân Thiên Thất Cảnh!
Ông lão áo bào xám nhìn Ngô Bình, nói: “Tiểu hữu, cậu đánh người của tôi bị thương, hiện tại tôi muốn đánh cậu trọng thương, sau đó đưa về thẩm vấn”.
Ngô Bình cười lạnh: “Chỉ dựa vào ông sao?”
Ông lão lạnh nhạt nói: “Lão đây tự nhận có thể làm được”.
Nói xong, hai tay ông lão kết ấn, không khí chung quanh đột nhiên rung động, tám bàn tay năng lượng được phủ đầy ký hiệu ập tới Ngô Bình từ bốn phương tám hướng.
Danh Sách Chương: