Chương 40
Lư Tuấn Phi thở dài: “Đáng tiếc! Anh à, mặc dù anh rất lợi hại nhưng nhà có thế lực như nhà họ Đường coi trọng nhất là môn đăng hộ đối”.
Ngô Bình căn bản chưa từng nghĩ tới chuyện này, anh đáp: “Nhà họ Đường cũng không bị thiệt, phi vụ này có lợi cho cả hai bên. Vừa hay cậu cũng sắp tốt nghiệp, có thể giúp đỡ gia đình”.
Lư Tuấn Phi gật đầu cười đáp: “Anh, giai đoạn một của dự án biệt thự Thái Khang này sẽ tu bổ hai trăm căn biệt thự. Trong đó căn biệt thự tốt nhất là biệt thự Thái Khang số 1, nằm trên đỉnh núi. Chỉ riêng căn biệt thự này đã có diện tích mười lăm mẫu, diện tích xây dựng là hơn năm nghìn mét vuông, có hồ bơi, vườn, sân đỗ trực thăng, phải nói là cực đẹp”.
Ngô Bình đại khái đã đoán ra Lư Tuấn Phi định nói gì. Anh đáp: “Căn biệt thự như vậy vốn xây dựng chắc chắn không rẻ nhỉ?”
“Đương nhiên rồi, vốn rót vào đó đã hơn một trăm triệu tệ. Hiện giờ giá thị trường của nó ít nhất phải ba trăm triệu tệ”, nói đến đây, Lư Tuấn Phi nhìn Ngô Bình nói tiếp: “Anh, anh đã cứu nhà họ Lư. Căn biệt thự Thái Khang số 1 này em tặng cho anh”.
“Tặng anh sao?”, Ngô Bình nói tiếp: “Món quà này quá quý giá, chúng ta là anh em, anh giúp cậu là đương nhiên, không cần phải tặng quà”.
Lư Tuấn Phi nghiêm mặt đáp: “Đã là anh em thì không được khách sao. Hơn nữa đây cũng là ý của bố em”.
Ngô Bình cũng không khách sáo nữa. Hiện giờ ở Vân Kinh tấc đất tấc vàng, có một căn biệt thự như vậy là chuyện tốt không tưởng.
“Vậy được, anh sẽ nhận”, Ngô Bình đáp.
Lư Tuấn Phi rất vui mừng đáp: “Anh à, đợi đến khi toàn bộ dự án biệt thự Thái Khang được lên sàn, nhà họ Lư sẽ kiếm được hàng chục tỷ. Đến lúc đó, em sẽ mời anh đến tập đoàn Lư Thị làm chủ tịch rồi chia cổ phần cho anh”.
Ngô Bình xua tay đáp: “Tặng anh một căn biệt thự là quá đủ rồi, anh không cần cổ phần”.
Lư Tuấn Phi cũng không nhắc vấn đề này nữa, tiếp tục nói về việc hợp tác giữa nhà họ Lư và nhà họ Đường.
Hai người họ nói chuyện như vậy cũng được hơn một tiếng đồng hồ. Chiếc bình kia đã được tìm thấy, những người công nhân đang dùng dây thừng kéo nó lên.
Ngô Bình lập tức bảo mọi người tránh ra. Anh mở vò, vội vã nín thở ngay khi mùi hôi thối ấy xộc thẳng vào mặt. Chậu máu chó mực đã chuẩn bị sẵn được anh đổ hết vào vò. Thi thể bị ngâm trong máu chó, chỉ trong chốc lát đã biến thành màu đen.
Anh lại đóng nắp vò, dán một lá bùa mới vẽ lên.
Mười vò còn lại lần lượt được đào lên và xử lý theo cách tương tự, cuối cùng dùng một chiếc xe kéo chúng xuống núi.
Đến khi mười cái vò đều đã được đào lên thì trời đã tối. Ngô Bình bảo công nhân đào một cái hố rộng chừng mười mấy mét ở một nơi hẻo lánh, sau đó chôn hết mười cái vò vào đó.
Lúc lấp đất xong xuôi thì đã hơn tám giờ tối, các công nhân đều mệt lử.
Lư Chấn Sơn phát cho mỗi người hai nghìn tệ, dặn họ không được đồn lung tung.
Sau khi công nhân rời đi, Ngô Bình nói, “Nơi này không còn vấn đề nữa, ngày mai có thể đưa người vào rồi. Mình còn có việc, đi trước nhé”.
Lư Tuấn Phi rối rít, “Bình à, hôm nay khoan đi vội, mình đặt khách sạn cho cậu rồi”.
Danh Sách Chương: