Dường như Trần Dung còn có việc bận nên rời đi trước.
Ngô Bình không quen biết những người có mặt ở đây, nên anh ngồi tại chỗ, nhắm mắt dưỡng thần.
Advertisement
Đột nhiên, anh nghe thấy một người ở gần đó cất lời: “Nghe nói chỉ cần trở thành Võ Sư là có thể làm giáo viên ở trường đại học Võ Đạo sắp được thành lập?”
Một người khác trả lời: “Đúng vậy. Nếu đạt được thành tích Võ Tông là có thể trở thành người hướng dẫn của Bắc Viện”.
Advertisement
“Nghe nói trở thành Võ Tông khó lắm, dù là người hướng dẫn của học viện Võ Đạo cũng phải kiểm tra vài lần mới trở thành Võ Tông đấy. Người chỉ cần một lần đã trở thành Võ Tông hiện nay mới có vài người thôi”.
“Phải đấy, mà đa số là Võ Tông bậc bốn, Võ Tông bậc ba có hai người, Võ Tông bậc hai chỉ có một người. Tôi thì chẳng mong được Võ Tông, có thể trở thành Võ Sư là tốt rồi. Quốc gia sẽ hỗ trợ học viện Võ Đạo và các trường đại học Võ Đạo, có thể giữ một chức vụ nào đó ở đây thì sau này sẽ lấy được rất nhiều lợi ích”.
“Đúng rồi. Tôi có một người bạn chạy việc cho lãnh đạo, hôm kia anh ấy nói với tôi rằng Viêm Long sắp cải cách chế độ tuyển chọn quan chức”.
Mọi người đều hào hứng hỏi: “Hử? Như thế nào?”
Người kia nói: “Hình như là định bỏ tỉnh, lập quận. Tổng cộng có tám mươi mốt quận, quan chức cao nhất của mỗi quận được gọi là quận trưởng. Mỗi quận đều có xây phủ tổng đốc. Tổng đốc sẽ trực tiếp chịu trách nhiệm cao nhất”.
Nghe xong, Ngô Bình cũng khá kinh ngạc. Cách làm này hình như hơi bị hoài cổ? Nhưng ngay sau đó, anh lại cảm thấy sự thay đổi này có lẽ phù hợp với xã hội Viêm Long trong tương lai hơn.
Người kia nói tiếp: “Tin tức khiến tôi ngạc nhiên hơn còn ở phía sau. Bạn tôi bảo rằng sau này chức tổng đốc, quận trưởng đều sẽ được chọn từ học viện Võ Đạo và trường đại học Võ Đạo! Các anh đã hiểu việc trở thành giáo viên trường đại học Võ Đạo có ý nghĩa gì chưa?”
Ai nấy đều kinh ngạc. Nói vậy là chỉ cần trở thành giáo viên thì tương lai có thể trở thành quận trưởng, thậm chí tổng đốc?
Một người trẻ tuổi thở dài: “Đây là sự thụt lùi của xã hội mà”.
Một người trung niên khác nhẹ nhàng bảo: “Đây không phải là thụt lùi, mà là không còn cách nào khác nên đành phải làm thế. Mọi người có hình dung được xã hội tương lai sẽ như thế nào không?”
Có người lên tiếng: “Sẽ có thêm nhiều tu sĩ ra đời, luật pháp và quy tắc của thế tục không thể ràng buộc họ”.
Người kia gật đầu: “Vì vậy, mỗi quận đều phải có một người có năng lực và uy danh trông coi. Chỉ có như vậy, quận đó mới bình yên. Vậy nên các anh chớ vui mừng quá sớm, nếu không đủ mạnh thì đừng mơ làm quận trưởng!”
Mọi người đều im lặng. Đúng vậy, để trở thành quận trưởng thì năng lực phải mạnh. Chắc hẳn phải có thực lực cỡ Tiên Quân nhỉ?
Bất thình lình, có người bật cười. Tất cả đều nhìn về phía người này.
Đó là một người đàn ông có ngoại hình lịch lãm, mặc Âu phục xám, độ ba mươi tuổi. Người này nói: “Các anh đều không nói đến trọng điểm”.
Danh Sách Chương: