“Nói đi, cậu tìm tôi vì chuyện gì?”, Ngô Ngạo Sương châm thuốc.
Ngô Bình cau mày: “Ngô Ngạo Sương, cô có thể bớt phóng túng một chút không? Ai cũng biết cô là em gái tôi cả. Tôi mất mặt lắm!”
Ngô Ngạo Sương cười khẩy: “Tôi làm cậu mất mặt như thế nào cơ?”
Ngô Bình hỏi: “Bốn người đàn ông ban nãy ở đây làm gì?”
Advertisement
Ngô Ngạo Sương “xí” một tiếng: “Tôi thích, không được à? Tôi trả tiền cho họ, họ làm tôi vui, hai bên trao đổi, có gì không ổn?”
Ngô Bình cười lạnh lùng: “Cô vui là được. Chỉ cần đừng tự xưng là em gái tôi thì cô có làm gì, tôi cũng chẳng muốn can dự!”
Advertisement
Ngô Ngạo Sương nhìn anh: “Đàn ông các cậu thật lạ lùng. Các cậu trêu hoa ghẹo nguyệt thì được, mà lại không cho phụ nữ chúng tôi trái ôm phải ấp à?”
Ngô Bình thở dài: “Tôi sẽ không can thiệp vào chuyện của cô, cũng không muốn can thiệp”.
Ngô Ngạo Sương cười bảo: “Anh không hiểu, tôi đang luyện tâm hồng trần đấy”.
Ngô Bình cười khẩy: “Cảnh giới sáu Địa Tiên, Luân Hồi Đại Kiếp?”
Ngô Ngạo Sương rất bất ngờ: “Cậu cũng có hiểu biết đấy nhỉ. Đúng vậy, Luân Hồi Đại Kiếp của tôi sắp kết thúc rồi, đang ở giai đoạn cuối. Trong vòng từ ba đến năm năm, tôi sẽ thăng lên cảnh giới bảy của Địa Tiên, trở thành Chân Quân”.
Ngô Bình nói: “Chân Quân thôi mà, có gì ghê gớm đâu”.
Ngô Ngạo Sương bật cười: “Cậu bảo Chân Quân không ghê gớm? Cậu nhóc, ngay cả vào thời Tiên quốc, Chân Quân cũng là mục tiêu mà đại đa số người không đạt được đấy. Trở thành Chân Quân tức là có triển vọng trở thành Thiên Tiên!”
Ngô Bình bảo: “Mặc kệ cô có thể thành Thiên Tiên hay không, trả tiền cho tôi trước đã!”
Trước đó Ngô Bình đã cho cô ấy mười tỷ. Bây giờ cô ấy kiếm được tiền rồi, tất nhiên anh phải đòi lại.
Ngô Ngạo Sương đảo mắt: “Lúc trước cậu bảo là cho tôi năm mươi tỷ, còn thiếu tôi bốn mươi tỷ. Thế mà giờ còn muốn tôi trả?”
Ngô Bình tối sầm mặt: “Tại sao phải cho cô mượn năm mươi tỷ?”
Ngô Ngạo Sương cười nói: “Tôi từng nói rồi, sẽ không bạc đãi cậu”.
Cô ấy lật tay ra, trong tay có ba người giấy màu vàng. Ngô Bình thấy người giấy này có khí tức rất lạ, tuyệt đối không đơn giản.
Anh hỏi: “Đây là gì?”
Ngô Ngạo Sương đáp: “Bùa thần Kim Giáp! Dùng bùa này có thể triệu hồi chiến thần Kim Giáp, thực lực ngang ngửa cao thủ cấp Chân Nhân”.
Đôi mắt Ngô Bình sáng rực: “Tôi có thể sử dụng món đồ này không?”
“Chỉ cần nhỏ một giọt máu lên trên là dùng thần niệm sử dụng được ngay. Tất nhiên, thần niệm của cậu phải mạnh, nếu không sẽ dễ bị thương”.
Ngô Bình đón lấy ba lá bùa, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: Tôi sẽ đưa cô thêm hai mươi tỷ”. Dứt lời, anh gọi điện, bảo công ty chuyển tiền cho cô ấy.
Chuyển khoản xong, anh mới hỏi Ngô Ngạo Sương: “Cô cần nhiều tiền như thế làm gì?”
Ngô Ngạo Sương trả lời: “Nuôi đàn ông rất tốn kém”.
Ngô Bình hết nói nổi, nhún vai: “Được rồi. Tôi không quấy rầy cuộc sống hạnh phúc của cô nữa. Về nhé”.
Danh Sách Chương: