Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1100

Sau khi trút giận xong, anh ta bật cười, liên tục kêu quá đã.

Người phụ nữ lúc này mới nói: “Ngô Bình, tôi phải về xử lý một số việc, mấy ngày nữa sẽ trở lại để hoàn thành nghĩa vụ bạn gái, được không?”

Thật ra, Ngô Bình chỉ nói vui thế thôi. Anh và người phụ nữ đó chưa từng quen biết nhau, cho nên anh không thể để người khác làm bạn gái của mình bất chợt thế được, quá vô lý.

Anh nhún vai nói: “Chỉ là nói đùa, cô không cần quá coi trọng. Việc của hôm nay hãy quên đi”.

Nào ngờ người phụ nữ nhìn anh, nghiêm nghị nói: “Tôi sẽ làm theo những gì tôi đã nói”.

Cô ta nói xong liền rời đi, để lại Ngô Bình ngẩn người, chẳng lẽ cô ta sẽ còn quay lại sao?

Vân Tôn rời đi, Hồng Khôn vội vàng bước tới, cười nói: “Cậu Ngô, mời ngồi!”

Trước mặt anh là thủ lĩnh Cảng Thành, vì vậy Ngô Bình không muốn đối phương mất mặt nên ngồi xuống đối diện.

Hồng Khôn do dự một chút, sau đó nói với những người xung quanh: “Các người đi xuống đi”.

Ngay lập tức, tất cả mọi người lùi lại, và ngay cả Tả Lang cũng bị lôi ra ngoài. Ngô Bình biết ông ta định bàn chuyện cơ mật nên bảo Diệp Huyền ra ngoài. Bây giờ nơi đây chỉ còn lại có hai người bọn họ.

“Ông Hồng có chuyện gì thì nói đi”, anh lạnh nhạt nói.

Hồng Khôn nhìn anh chằm chằm, hỏi: “Cậu biết cô gái vừa rồi là ai không?”

Thực ra Ngô Bình cũng rất tò mò. Anh âm thầm quan sát cô gái, phát hiện hình như cô ta không có tu vi nhưng lại có thể phát ra năng lượng thần kỳ, rất giống bản lĩnh của Địa Tiên.

Anh liền hỏi: “Cô ấy là ai?”

Hồng Khôn nghiêm nghị nói: “Tôi thậm chí không biết cô ấy là ai, tất cả những gì tôi biết về cô ấy là một con người toàn năng, đạo pháp của cô ấy rất cao siêu. Ngay cả những cao thủ Địa Tiên cũng không thể sánh bằng cô ấy! Tôi thậm chí không biết tên cô ấy, từng có một người tùy tùng của cô ấy đã từng gọi cô ấy là Vân Tôn, vì vậy tôi cung kính gọi cô ấy là Vân Tôn”.

Ngô Bình trợn tròn mắt: “Nói chuyện mãi một hồi, hóa ra ông còn không biết cô ấy là ai”.

Hồng Khôn nói: “Cậu Ngô, mặc dù tôi không biết thân phận của Vân Tôn, nhưng tôi cảm thấy cô ấy không phải người của giới Địa Tiên mà là đến từ một gia tộc bí ẩn”.

Ngô Bình nói: “Sau đó làm sao ông quen được cô ấy?”

Hồng Khôn: “Khoảng ba năm trước, tôi bị quỷ ám, cứ nghĩ chắc chắn sẽ chết. Để không làm hại gia đình và anh em của mình, tôi đã chạy ra bãi biển và định tự tử khi còn tỉnh táo”.

“Ngay khi tôi lấy dao ra, tôi nghe thấy tiếng người nói chuyện phía sau, tôi quay lại thì thấy Vân Tôn. Vân Tôn giống như một tiên nữ vậy, cô ấy khiến tôi như mất trí. Cô ấy hỏi tôi tại sao lại tự tử, tôi đã nói sự thật”.

”Vân Tôn liền đi tới, vươn tay vỗ vỗ lên người tôi, tôi nghe thấy một tiếng hét, ma quỷ trên người tôi đã bị cô ấy giết chết. Tôi vừa mừng vừa sửng sốt, quỳ xuống tại chỗ quỳ lạy Vân Tôn”.

“Vân Tôn hỏi tôi một vài câu, biết được rằng tôi có chút thế lực ở Cảng Thành thì hỏi liệu tôi có thể giúp đỡ cho cô ấy không, tất nhiên tôi đồng ý. Sau đó, cứ cách ba hoặc năm tháng Vân Tôn sẽ xuất hiện để dặn tôi làm một số việc cho cô ấy. Lần nào tôi cũng cố gắng hết sức và không bao giờ để Vân Tôn thất vọng”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK