Lưu Dịch Phong cười ha ha: “Cậu nói vậy chứng tỏ cậu vẫn chưa nhận thấy giá trị của mình. Nếu tôi đoán không nhầm, cậu ở giai đoạn Nhân Tiên, chắc là Nhân Vương nhỉ?”
Ngô Bình gật đầu: “Đúng thế”.
Lưu Dịch Phong nói: “Nên cậu có tương lai rất xán lạn, chỉ cần Thiên Địa kiếm tông có thể bồi dưỡng cậu, chờ đến khi cậu trở thành Thiên Tiên, chắc chắn sẽ là kẻ mạnh siêu cấp và càn quét khắp Tiên Giới. Có cao thủ như cậu trấn giữ, ai dám khinh thường Thiên Địa kiếm tông chúng ta?”
Advertisement
Hai người trò chuyện một hồi rồi đáp xuống đỉnh Vô Tương. Lưu Dịch Phong cao giọng gọi: “Tất cả ra đây cho tôi!”
Người phụ trách đỉnh Vô Tương lập tức dẫn một nhóm người đến. Có thể nhận thấy Lưu Dịch Phong rất có địa vị ở Thiên Địa kiếm tông.
Advertisement
Lưu Dịch Phong nói: “Vị này là Trương Tiểu Bình, đệ tử ưu tú mới của Thiên Địa kiếm tông. Từ nay trở đi, mọi người đều là thuộc hạ của cậu ấy, phải nghe lệnh cậu ấy”.
“Vâng”, tất cả đồng thanh.
Sau đó, Lưu Dịch Phong lại đưa Ngô Bình đến điện Trường Sinh và điện Thanh Liên.
Cuối cùng, Ngô Bình trở về đỉnh Vô Tương.
Lưu Dịch Phong rời đi một lúc, Ngô Bình đã tìm thấy Trần Đạo Huyền. Lúc này Trần Đạo Huyền chỉ là một trưởng lão bình thường của đỉnh, vẫn phải nghe người khác sai sử.
Anh âm thầm truyền tin: “Cha nuôi, con là Ngô Bình”.
Trần Đạo Huyền điềm tĩnh, lặng lẽ đáp: “Lúc con mới đến, ta đã biết đó là con rồi”.
Ngô Bình nói: “Con đang là chủ nhân của đỉnh Vô Tương, điện Trường Sinh và điện Thanh Liên. Sau đó con sẽ nắm giữ cả Thục Sơn kiếm phái, giải cứu mọi người”.
Trần Đạo Huyền thở dài: “May mà có con, nếu không truyền thừa của Thục Sơn xem như đứt đoạn. Những người như chúng ta chắc chắn sẽ không được trọng dụng, sẽ lần lượt bị thanh trừ”.
Âm thầm giao lưu được vài câu, Trần Đạo Huyền bước lên nói: “Trần Đạo Huyền kính chào cậu Trương!”
Vị trưởng lão quản lý đỉnh Vô Tương thấy Trần Đạo Huyền muốn kết thân với Ngô Bình, bèn sầm mặt, lạnh lùng nói: “Ông cũng có tư cách nói chuyện với chủ nhân sao? Lui xuống!”
Ngô Bình cười bảo: “Tôi không có vị thế cao đến thế đâu mà”.
Anh nhìn Trần Đạo Huyền vài cái rồi hỏi: “Ông có tu vi thế nào?”
Trần Đạo Huyền đáp: “Tôi là Âm Dương Tiên quân”.
Ngô Bình bảo: “Tốt đấy, sau này ở lại làm việc bên cạnh tôi đi”.
Vị trưởng lão nọ ngẩn ra, tiến lên nói: “Thưa cậu, thuộc hạ là Phúc Hỷ, trước đó phụ trách quản lý đỉnh Vô Tương”.
Ngô Bình “ừm” một tiếng: “Phúc Hỷ, tôi có việc cho ông đây. Ông xuống dưới, thống kê cho tôi dân số, thu nhập và tài nguyên ở địa bàn của tôi”.
Đây rõ là việc khổ sai. Phúc Hỷ không muốn làm nhưng không dám từ chối, đành ngoan ngoãn đáp: “Vâng, thuộc hạ đi làm ngay”.
Đẩy được Phúc Hỷ đi rồi, Ngô Bình tiện thể đưa Trần Đạo Huyền lên làm người quản lý của đỉnh Vô Tương. Có được quyền tự chủ, Trần Đạo Huyền có thể bổ nhiệm những thuộc hạ trước đó của mình, tương đương với việc khôi phục thân phận phong chủ.
Đối với chuyện này, Thiên Địa kiếm tông sẽ không can dự. Bây giờ Ngô Bình là chủ nhân của nơi này, mọi thứ do anh quyết định. Dù anh có giết hết mọi người ở đây cũng chẳng sao.
Danh Sách Chương: