Lúc này, Ngô Bình phát hiện phía Tây Bắc của Trung Châu có một ngọn núi trông như một con rồng. Mà phần đầu của con rồng bỗng bị đứt ra, như thể đã bị ai đó chặt đứt!
Nhìn kỹ lại thì phát hiện vị trí đầu rồng có bóng người lay động, còn có rất nhiều máy móc cỡ lớn đang hoạt động.
Ngô Bình lập tức đáp xuống khu vực đó, một bóng sáng cũng đáp xuống, xuất hiện phía sau máy xúc.
Khi cậu đi ra thì thấy một nhóm người mặc đồng phục màu lam đang chỉ huy hiện trường, cho phát nổ và đào xúc ngọn núi.
Một người không mặc đồng phục xuất hiện lập tức khiến các nhân viên chú ý, một người đứng đầu
đội mũ vàng đứng từ xa hỏi cậu: “Cậu làm gì đấy? Ai bảo cậu đến?”
Ngô Bình đợi anh ta đến, hỏi: “Các anh đào núi chỗ này làm gì?”
Người này quan sát Ngô Bình từ trên xuống dưới, nói: “Chúng tôi đào làm gì, liên quan gì đến cậu sao? Nói đi, cậu đến làm gì?”
Ngô Bình khế nhíu mày rồi niệm chú ngữ, sau đó đạp một chân xuống đất. Tiếp đó, cả ngọn núi bỗng tràn ngập sương mù, tất cả mọi người đều bị bao phủ trong màn sương, hơn nữa trước mặt đều là ảo ánh, ai ai cũng rơi vào ảo cảnh không thể thoát ra.
Ngô Bình đến bên cạnh một người trông giống lãnh đạo, vươn tay đập lên vai anh ta, hỏi: “Tại sao các anh đào núi chỗ này?”
Người này ở trong ảo cảnh, ngoan ngoãn trả lời: “Công ty chúng tôi muốn xây biệt thự ở đây”.
Ngô Bình nhíu mày: “Nơi này cách khu nội thành ba mươi cây số, ai lại đến đây mua biệt thự?”
Người này nói: “Đều là kế hoạch của công ty, chúng tôi không rõ”.
“Ở đây ngoài anh, ai biết được nhiều hơn?”
Người này chỉ về phía trước, nói: “Giám đốc Trần biết khá nhiều”.
Ngô Bình mau chóng tìm được giám đốc Trần kia, là một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi.
Cậu hỏi: “Giám đốc Trần, tại sao các ông lại xây biệt thự ở đây?”
Ánh mắt giám đốc Trần ngây dại, ông ta nói: “Ông chủ nói, ông ta theo lệnh mà làm”.
“Ông chủ các anh tên gì?”
“Lâu An Dân”. Ông ta nói.
Ngô Bình ngẫm nghĩ, không có ấn tượng gì, bèn gọi điện cho Nghiêm Lãnh Thạch, hỏi ông ta có biết người nào tên Lâu An Dân không.
Nghiêm Lãnh Thạch nghe xong thì nói: “Có ãi tượng. Người này làm về đất đai, giá trị tài sản tầm mười tỷ”.
“Buổi chiều ông có thể hẹn Lâu An Dân đó ra ngoài không””, cậu hỏi.
Nghiêm Lãnh Thạch: “Không vấn đề. Xong chuyện tôi sẽ báo cho chủ nhân”.
Cúp điện thoại, Ngô Bình lại quay về căn nhà trước đó, Chu Nhan và Tân Nguyệt vẫn đang đợi cậu.
“Có phát hiện gì không?”, Chu Nhan hỏi.
Ngô Bình: “Có đội thi công chặt đứt long mạch, nói là muốn xây biệt thự. Nhưng tôi thấy nơi đó rất hoang vắng, e rằng chuyện không đơn giản như vẻ ngoài”.
Chu Nhan nhíu mày: “Xây biệt thự? Chẳng lẽ là do kẻ trộm mệnh làm sao?”
Ngô Bình: “Kẻ trộm mệnh là gì?”
Chu Nhan: “Một nhóm trộm khí vận của người khác để bản thân mạnh hơn. Để cướp đoạt khí vận của người khác mà bọn họ không từ bất cứ thủ đoạn nào. Như kiểu thủ đoạn chặt đứt long mạch, cướp đoạt khí vận của một vùng này chính là cách làm thường xuyên của bọn họ”.
Ngô Bình: “Người có thể trộm được khí vận của một nơi sao?”
Chu Nhan: “Đương nhiên có thể. Nhưng người bình thường thì không làm được, chỉ có kẻ trộm mệnh mới có thể. Bản thân kẻ trộm mệnh chính là thể chất đạo mệnh hư vô, có thể dung nạp được khí vận của người khác. Thông qua việc trộm khí vận của người khác, kẻ trộm mệnh sinh ra được rất nhiều cao thủ siêu cấp”.
Ngô Bình: “Thể chất khí vận hư vô sao? Loại người như vậy chắc là ít đúng chứ?”
Chu Nhan: “Đúng vậy, rất ít. Theo tôi biết, số lượng kẻ trộm mệnh không vượt quá năm mươi, hơn nữa còn phân tán ở khắp vũ trụ”.
Ngô Bình: “Chỉ một Trung Châu nhỏ như vậy mà đã thu hút kẻ trộm mệnh, chuyện thú vị rồi đây”.
Chu Nhan: “Anh Ngô sinh ra ở đây, biết rõ nơi này, cho nên khí vận của anh cũng dính liền với khí vận nơi này. Hay nói cách khác, khí vận Trung Châu bị trộm đi, cũng tương đương với việc anh Ngô bị trộm đi một phần khí vận”.
Ngô Bình cười lạnh: “Muốn trộm khí vận của tôi, nào dễ vậy chứ”.
Chưa nói được mấy câu, Nghiêm Lãnh Thạch đã có tin tức, ông ta nói cho Ngô Bình, Lâu An Dân đã đồng ý buổi chiều ra ngoài uống trà, thời gian hẹn là bốn giờ.
Danh Sách Chương: