Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2372

Đại kiếp tâm ma quá mạnh, Ngô Bình gần như phải dùng hết toàn bộ sức mạnh để trấn áp nó. May là anh đã có thánh tâm và các bản lĩnh của Phật pháp. Tuy tâm ma này rất mạnh, nhưng cũng không thể chiếm hết lý trí của anh được. Đương nhiên, muốn trấn áp được nó thì anh cần tốn rất nhiều sức lực”.

Song, hiện giờ anh đang dùng toàn lực để chống lại tâm ma nên cơ thể rất yếu, không còn khác người bình thường là bao. Ngay bây giờ, anh cần tìm một nơi yên tĩnh để bế quan tu luyện.

Ngô Bình lấy điện thoại ra gọi cho Cương Tử, bảo cậu ấy đánh xe đến đón. Dẫu sao huyện Minh Dương cũng gần đây, đi khoảng một tiếng là đến nơi.

Nhưng anh vừa lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho Cương Tử thì Tôn Phi gọi tới.

Lúc này, lẽ ra Ngô Bình phải nhanh chóng đến nơi an toàn, nhưng anh lại thoáng do dự rồi nghe máy.

“Ngô Bình, dạo này cậu có nhà không?”, Tô Phi hỏi.

Ngô Bình: “Tô Phi, mình đang ở Vân Đỉnh”.

Tô Phi cười nói: “Tốt quá rồi, cậu có thể bớt chút thời gian giúp mình một việc được không?”

Ngô Bình: “Gì mà khách sáo thế, có gì thì cậu nói đi”.

Tô Phi: “Lần trước, cậu đóng giả làm bạn trai mình đã giúp mình giải quyết được một rắc rối. Nhưng dạo này mẹ mình bắt đầu nghi rồi, cho nên muốn mời cậu tới nhà mình ăn cơm”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Ừ, lát mình sẽ tới”.

Tô Phi: “Cậu đang ở đâu, mình sẽ lái xe đi đón”.

Ngô Bình nói cho cô ấy biết địa chỉ của công viên rồi chờ.

Ngô Bình bước ra khỏi hòn non bộ rồi đi ra ngoài cổng chờ. Lúc này, bước chân anh loạng choạng như người say rượu. Khi đi ngang qua một góc đường, anh thấy có người đang chơi cờ ở đó.

Có một ông già nhà quê ăn mặc rách rưới đang ngồi đấu trí tỏng một ván cờ với một người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên thi thoảng lại liếc ông già nhà quê với vẻ chắc thắng.

Ngô Bình tò mò đứng lại xem, ông già nhà quê mắc bệnh tim, hiện giờ tâm trạng đang rất thấp thỏm, nếu cứ để như vậy thì sớm muộn cũng phát bệnh.

Anh nhìn thế cờ thấy ông già nhà quê sắp thua rồi nên cười nói: “Để cháu chơi nốt cho”.

Ông già ngẩn ra nói: “Cậu ư?”

Ngô Bình gật đầu: “Nếu thua thì cháu chịu, thắng thì ông được”.

Thấy Ngô Bình xuất hiện, chủ ván cờ không nói gì, vì lấy tiền của ai cũng như nhau.

Luật chơi rất đơn giản, nếu thua thì phải trả cho người đàn ông kia 100, còn thắng thì lấy được 1000.

Ông già nghe xong thì thấy cung được, ông ấy đã thua 1300 rồi, giờ không còn nhiều tiền nữa. Hơn nữa, đây là tiền ông ấy mang đi mua thuốc, giờ thua hết rồi nên ông ấy cũng đang lo lắng.

Ông ấy nói: “Thua hay thắng gì thì cũng chia đôi nhé”.

Thấy ông ấy vẫn nghĩ cho mình nên Ngô Bình cũng có cái nhìn thiện cảm hơn với ông già.

Anh cười nói: “Vâng”.

Anh hỏi người đang ông: “Tôi chơi thay ông ấy được không?”

Chủ ván cờ: “Được, thua thì trả tôi 100, thắng thì tôi đưa cậu 1000”.

Ngô Bình liếc nhìn bàn cờ, phía ông già sắp thua rồi, anh tính toán một chút thì thấy chỉ còn đúng một nước cờ có thể xoay chuyển tình thế thôi.

Anh hỏi: “Nếu hoà thì sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK