Bù nhìn nói: “Sở dĩ tôi còn ở lại chỗ này là vì không muốn thấy thảo dược chủ nhân vất vả trồng bị bỏ hoang không ai trông coi. Cậu là thầy luyện đan, am hiểu dược liệu, bây giờ tôi giao mọi thứ lại cho cậu quản”.
“Trong căn nhà này có vài thứ chủ nhân để lại, có cả sách ông ấy viết, những thứ này đều để lại cho cậu”.
Ngô Bình: “E là tôi không có nhiều sức lực để trông coi nơi này”.
Bù nhìn: “Không cần trông coi, chỉ cần thỉnh thoảng đến kiểm tra là được. Nơi này chỉ là một trong rất nhiều vườn thuốc của chủ nhân, bây giờ có lẽ là cái duy nhất rồi”.
Sau đó anh ta nhìn Ngô Bình nói: “Sống quá nhàm chán, tôi không đợi được nữa”.
Không để Ngô Bình nói gì, Bù nhìn Bình An đi đến chỗ gốc cây, từ từ ngồi xuống. Sau đó một làn khói xanh bay ra từ trên thân bù nhìn, đầu nó từ từ cúi xuống.
Ngô Bình biết Bình An đã không còn thần hồn, bây giờ nó chỉ là một bù nhìn mà thôi, không có linh hồn.
Nhìn bù nhìn, Ngô Bình ngây người, anh ta đã trải qua chuyện gì mà lại vội vã kết thúc cuộc đời như vậy?
Cậu thở dài, sau đó đào một cái hố dưới gốc cây rồi cho Bù nhìn yên nghỉ ở đây.
Chôn cất Bù nhìn Bình An xong, cậu đi vào nhà, bên trong không có gì cả, một cái bàn, vài cái ghế, một giá sách, vài dụng cụ được treo trên tường, một cái cuốc. thuốc, một giỏ đựng thuốc, v.v.
Trên giá sách có rất nhiều sách, cậu lấy một cuốn, trong sách có bản đồ địa hình của toàn bộ đỉnh Thần Nông, có vài nơi trong đó được đánh dấu, đó đều là nơi trồng dược liệu.
Dược liệu trong vườn thuốc chỉ là một phần, vài loại thuốc tốt được trồng ở những nơi khác trên núi.
Sau đó, Ngô Bình bỏ hết tất cả sách bên trong vào pháp khí chứa đồ, sau đó lại đến vườn thuốc hái một ít dược liệu có thể dùng trong thời gian sắp tới rồi đi xuống núi.
Cậu không thể ở trên núi quá lâu, nếu không lúc người khác hỏi, cậu không tiện giải thích, dù sao cậu không thể nói với người ngoài chuyện mình có được vườn thuốc của Thần Nông.
Cậu vừa xuống núi vừa bày bố ảo trận ở giữa sườn núi, từ nay về sau nếu có ai bước đến gần thì sẽ rơi vào ảo cảnh, không thể nào lên núi được.
Cuối cùng cậu cũng đến chân núi. Mấy người Tử Hi đang ngồi trên một tảng đá lớn đợi cậu về.
“Cậu Ngô!”, nhìn thấy Ngô Bình, Tử Hi vẫy tay với cậu.
“Để các cô đợi lâu rồi”, cậu nói.
Tử Hi cười nói: “Cũng không lâu lắm, tiếp theo cậu Ngô có dự định gì không?”
Cậu nhìn đỉnh Thần Nông nói: “Nhân Hoàng Giới không chỉ có một đỉnh Thần Nông, chúng ta đi vòng đến nơi khác”.
Tử Hi cười nói: đỉnh Thần Nông, những nơi khác vẫn chưa tìm hiểu”.
“Mục tiêu lần này của bọn tôi chỉ có đinht thần nông.
Ngô Bình: “Các cô đi đâu còn phải tìm hiểu trước sao?”
Tử Hi: “Đương nhiên, có vài nơi khá nguy hiểm, nếu không tìm hiểu trước thì có thể mất mạng ở đó”.
Lúc này Thu Nam ni âu Ngô, sau này vẫn còn có thể đến Nhân Hoàng Giới. Hay là đi với chúng tôi đến Thái Hoàng giáo trước, bên Tiên giới Chân Hoàng có rất nhiều địa điểm thú vị, bọn tôi dẫn anh đi chơi vài ngày”.
Ngô Bình động lòng, cậu vẫn chưa từng đến Tiên Giới, đúng là muốn đến đó thử xem bèn hỏi: “Vậy từ Tiên giới Chân Hoàng về đến thế tục có tiện không?”
“Tiện chứ, chúng tôi có trận pháp dịch chuyển, có thể về bất cứ lúc nào”, Thu Nam cười nói.
Tử Hi cũng mong Ngô Bình đồng hành cùng họ: “Đúng thế, hơn nữa chúng ta đều có thể đến Nhân Hoàng Giới bất cứ lúc nào”.
Ngô Bình khá hâm mộ họ, cậu là tu sĩ ở thế tục, lần sau nếu muốn vào Nhân Hoàng Giới, vẫn không biết phải đợi đến bao giờ.
Danh Sách Chương: