Trên núi cây cối và hoa cỏ um tùm khiến Thiên Vực đơn điệu như có sức sống hơn. Anh cười nói: "Một ngọn núi, hình như trên núi có cây ăn quả, chúng ta tới hái trái cây ăn thôi".
Bước vài bước, anh thấy không đúng, hình như đây không phải là một ngọn núi, mà là xác của một con thú khổng lồ!
"Thứ gì vậy?", anh kinh ngạc hô lên.
Con cự thú dài mấy nghìn dặm, không biết nó đã tồn tại ở đây bao nhiêu lâu rồi, bề ngoài của nó là một lớp đất dày trùng trục, bên trên phủ đầy thực vật.
Advertisement
Anh cảm thán: "Thân xác không bị phân huỷ qua Đại kiếp kỷ nguyên, thực lực của con cự thú này quả thật rất khủng bố. Nhưng nó cũng đã chết rồi".
Anh chạy nhanh lên núi, vừa lên núi đã cảm nhận được một luồng linh khí nhàn nhạt, càng lên cao thì linh khí càng đậm.
Advertisement
Đi được một đoạn, anh nhìn thấy một cái cây khổng lồ cao gần nghìn mét, cành lá um tùm. Cái cây khổng lồ này kết ra một loại quả khổng lồ, trông giống quả óc chó nhưng vỏ lại màu xanh non.
Lên trên cây, chuột tìm báu vật căng thẳng đến nỗi người cứng ngắc, không dám cử động, thậm chí còn tè luôn trong bị áo Ngô Bình.
Sắc mặt Ngô Bình nghiêm trọng hẳn, khiến chuột tìm báu vật sợ đến mức này thì quả trái cây này chắc chắn có vấn đề.
Anh bay lên không, đứng trên một cành cây, nhìn thẳng quả khổng lồ kia. Đường kính của quả dài ba mét, ngoài vỏ có phù văn kỳ diệu.
Sau đó anh dùng khả năng nhìn thấu vạn vật xem bên trong nó có gì.
Anh thấy một thứ có hình người đang ngồi xếp bằng bên trong quả, đôi ngươi màu tím đang nhìn chằm chằm anh xuyên qua lớp vỏ quả.
Ngô Bình giật cả mình, nhưng anh không di chuyển ánh mắt đi nơi khác, nhìn thẳng lại sinh vật bên trong vỏ quả. Anh không sợ đối phương, vì anh phát hiện quả này vẫn chưa trưởng thành.
Anh đi tới trước quả, giơ tay vỗ một cái: "Này, mày ở trong đó buồn không, cần tao tách vỏ cứu mày ra không?"
Sinh linh hình người bên trong đó nhìn chằm chằm anh, lập tức truyền thần niệm: "Rời khỏi nơi này, nếu không tao không khách sáo với mày đâu!"
Bốp!
Ngô Bình đá vào quả khiến nó đung đưa kịch liệt.
Sinh linh trong quả hơi tức giận: "Khốn kiếp, đợi tao ra ngoài nhất định sẽ giết chết mày!"
Ngô Bình cười khẩy: "Giết tao? Được, ra đây trước rồi tính".
Sinh linh đó dường như đang hờn dỗi, một lúc lâu sau mới nói: "Đi mau đi, tao không muốn nhìn thấy mày".
Ngô Bình: "Nơi này cũng đâu phải nhà mày, mày bảo tao đi thì tao phải đi à?"
Sinh linh kia tức giận nói: "Cút!"
Ngô Bình tức giận, vung tay đánh một đạo sấm sét vào quả, khiến trái cây kia bị nổ ra một cái lỗ, thịt quả văng ra ngoài.
Sinh linh kia sửng sốt, sau đó nó nhìn chằm chằm Ngô Bình, như muốn dùng ánh mắt giết chết anh vậy.
Danh Sách Chương: