Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, Lam Minh và Lam Sơ Nhan cũng đến, họ là cậu em vợ và cô em vợ của Ngô Bình, hai người đều rất vui mừng.

“Anh rể!”, Lam Sơ Nhan nói: “Lần này anh có thể ở lại mấy ngày sao?”

Ngô Bình hỏi: “Sơ Nhan, em có việc gì sao?”

Lam Sơ Nhan khẽ thở dài: “Mặc dù mấy ngày nay không có ai đến quấy rầy phủ Chiến Vương, nhưng anh rể không có ở đây, khó tránh khỏi sẽ có người đàm tiếu, nói rằng anh rể vứt bỏ phủ Chiến Vương”.

Lam Minh: “Anh rể, phủ Chiến Vương chúng ta chỉ có anh và em là đàn ông, thực lực của em quá yếu, nếu không có anh ở đây, em không thể bảo vệ được chị và mẹ”.

Ngô Bình vỗ vai cậu ấy nói: “Lam Minh, thế nên em phải trưởng thành càng sớm càng tốt. Thế này nhé, anh sẽ ở lại vài ngày để giúp em nâng cao tu vi. Từ giờ trở đi, chủ Chiến Vương vẫn phải dựa vào người đàn ông là em bảo vệ”.

Mắt Lam Minh sáng lên, gật đầu.

Lam Hân Nguyệt nói: “Chồng ơi, hiếm khi anh về một chuyến, tối nay em đặt tiệc bảo các chị em của em đến gặp anh rể”.

Ngô Bình không có ý kiến bèn gật đầu.

Lam Minh kéo tay Ngô Bình: “Anh rể, em dẫn anh đi xem thứ này”.

Lam Hân Nguyệt: “Minh à, đừng nghịch”.

Lam Minh: “Em mới không nghịch, thứ đó là do năm đó bố cũng không trấn áp được nhưng anh rể sẽ làm được”.

Ngô Bình bị cậu ấy kéo đến sân sau phủ Chiến Vương, sân sau có một đại điện, trong đó chất đầy vũ khí, tất cả đều là những món đồ thu gom của Chiến Vương năm đó.

Đi trước cửa điện, Lam Minh lùi về sau mấy bước nói: “Anh rể, tà khí của vũ khí bên trong quá nặng, mở cửa phải cẩn thận”.

Ngô Bình vừa đẩy ra ra, sát khí nồng nặc xộc về phía anh nhưng không ảnh hưởng gì đến anh cả.

Đại điện rất lớn, bên trong có hàng ngàn giá binh khí, trên mỗi một vũ khí đều có đủ loại binh đao, pháp khí.

Ngô Bình lướt mắt nhìn rồi hỏi: “Tiểu Minh, thứ em nói ở đâu?”

Lam Minh chỉ vào cái bục ngọc ở đằng xa, trên ngọc đài có một cây kích lớn, toàn thân màu đen, ước chừng cao năm mét.

Ngô Bình nhìn thoáng qua, hơi kinh ngạc nói: “Cái kích này rất khác thường, bên trong lưỡi kiếm của nó có một thế giới bị phong ấn. Bên trong mũi kích cũng có một thế giới, hơn nữa cấm chế trên thân kích rất cổ và phức tạp, người bình thường không thể kích hoạt”.

Lam Minh rất phấn khích nói: “Anh rể, cây kích này tên là “Hoang Thiên Chiến Kích”, lai lịch của nó là một bí ẩn, nghe nói đã từng là vũ khí của thánh nhân”.

Ngô Bình vươn tay cầm chiến kích, rót nguyên sức mạnh bản nguyên vào trong đó, cấm chế trong trường kích lập tức sáng lên, bắt đầu điên cuồng nuốt chứng sức mạnh bản nguyên.

Ngô Bình để mặc nó nuốt chửng, khi sức mạnh bản nguyên trong cơ thể anh bị thanh chiếc kích hấp thụ khoảng một phần tư, cuối cùng cấm chế cũng đã đầy. Sau đó, toàn bộ chiến kích phát sáng rực rỡ, một dòng năng lượng mờ nhạt đi vào cánh tay anh qua bàn tay anh, kết nối thành một thể với các mạch máu và dây thần kinh của anh.

Sau đó một suy nghĩ cổ xưa đã giao tiếp với anh, anh ta biết được hết thảy thông tin về chiến kích, sau khi giao tiếp kết thúc, anh cảm thấy chiến kích giống như một bộ phận của cơ thể mình.

Anh hơi giơ lên, chiến kích được nhấc lên trong không trung.

Lam Minh mừng rỡ: “Anh rể, anh giỏi quá, lúc đầu phụ vương em cũng không thể cầm nổi nó”.

Ngô Bình nói: “Tiểu Minh, có thể tặng anh chiến kích này không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK