Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1738

Lúc ông ta còn cách mười mấy bước thì Thần Chiếu liền mở mắt ra, bình thản nói: “Tiến thêm bước nữa thì ta sẽ ra tay đó”.

Người đàn ông lớn tuổi lạnh lùng đáp: “Tôi không có hứng thú đánh nhau với người lạ, tôi đến là để cảnh cáo hai người, tốt nhất đừng nên nói cho người khác biết chuyện lúc nãy hai cậu nhìn thấy”.

Thần Chiếu thản nhiên đáp: “Ông yên tâm, bọn ta ghét nhất là lo chuyện bao đồng, ông muốn thì cứ giết đi”.

Người đàn ông lớn tuổi nhìn Ngô Bình và Thần Chiếu đăm chiêu rồi quay đầu nhìn về hướng người thanh niên đã bỏ chạy, sau đó chỉ tay, một luồng sáng màu xám tro liền bay ra.

Mắt Ngô Bình rất tinh, anh nhận ra luồng sáng màu xám tro đó là một thanh kiếm ngắn đã gỉ sắt, nó bay vút ra như một tia chớp, nửa phút sau liền quay trở lại, bay vào trong ống tay áo của ông ta.

Ngô Bình thấy rất rõ, trên thanh kiếm ngắn đó có vết máu, lẽ nào ông ta đã giết chết người thanh niên lúc nãy?

Người đàn ông lớn tuổi thu thanh kiếm ngắn lại thì thở dài, giẫm chân và bay lên không trung.

Khi đến cảnh giới Chân Nhân thì việc bay lượn là việc khá nhẹ nhàng, hơn nữa còn có thể bay rất xa với tốc độ còn nhanh hơn cả máy bay.

Sau khi người lớn tuổi đi, Thần Chiếu lập tức đứng dậy, nói: “Chủ nhân, chúng ta mau đi thôi!”

Ngô Bình cũng không hỏi nhiều, cả hai nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Họ đi chưa được một phút, người đàn ông lớn tuổi đó quay trở lại, chỉ có điều lần này ông ta dẫn theo một Địa Tiên có tu vi còn cao hơn mình đến.

Người đàn ông lớn tuổi râu bạc không thấy Ngô Bình và Thần Chiếu đâu, chợt hừ một tiếng rồi nói: “Chạy cũng nhanh thật”.

Người đi cùng ông ta lớn tuổi hơn, nói: “Sư đệ, vì sơ suất mà chúng ta đã luyện hỏng một lò Long Môn Đan, Đan Đỉnh Môn đã mất cả trăm năm để thu thập dược liệu cho lò luyện đan này, lần này thiệt hại quá nặng nề. Nếu không nhờ đệ tử của đệ gánh tội thay thì chúng ta đều sẽ bị môn chủ phạt nặng”.

Người đàn ông lớn tuổi râu bạc thở dài , nói: “Sư huynh, ta đã sắp đặt hiện trường, đến lúc đó, chúng ta cứ nói đan dược đã bị tên đó trộm, như vậy, dù cho chúng ta đều có lỗi nhưng tội không đến mức chết”.

Vị sư huynh đó gật đầu: “Cũng chỉ còn cách đó mà thôi, chỉ là lúc nãy sao đệ lại để hai người đó nhìn thấy bọn đệ?”

Người đàn ông lớn tuổi cười nham hiểm, nói: “Với sự sáng suốt của môn chủ, nhất định ông ấy sẽ tiếp tục điều tra, thế nên chúng ta nhất định phải dàn dựng sẵn câu chuyện, chúng ta chỉ việc nói chuyện này có liên quan với hai người đó. Hai người, một người có tu vi ngang đệ, người kia cũng là Nhân Tiên, căn cốt cực phẩm, chắc đã từng uống vài loại dược quý. Có điều, trên người bọn họ không có biểu tượng tông môn rõ ràng, chắc là tự tu. Với nhiều điều kiện tốt như vậy thì giá họa cho bọn họ là chuyện không thể hợp lý hơn”.

Sư huynh nói: “Ừ. Đến lúc đó chúng ta sẽ giao tranh vẽ của hai người đó cho môn chủ, nói bọn họ uống đan dược, vậy thì bọn họ có trăm cái miệng cũng cãi không lại”.

Ngô Bình vẫn chưa biết tự dưng mình lại bị người không quen biết ám hại. Lúc bọn họ đến một khu rừng yên tĩnh thì Thần Chiếu mới dừng lại.

Cuối cùng anh cũng không kiềm được hỏi: “Ông Thần, tại sao người vừa nãy muốn giết đồ đệ của mình?”

Thần Chiếu: “Không biết nữa, nhưng tên này cố tình giết người trước mặt chúng ta rõ ràng là muốn vu oan giá họa, không có ý gì tốt lành”.

Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Với kinh nghiệm của tôi, chắc hai người đó đã luyện đan thất bại, làm nổ lò luyện đan rồi, cái đó gọi là nổ lò”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK