Mục lục
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.





Bảy ngày sau, đội ngũ khổng lồ lần đầu gặp phải khó khăn trong sơn mạch Tịch Diệt, một vài chấp sự bị trọng thương, suýt nữa đã có người chết.  

Sương mù bao phủ khu rừng âm u phía trước, ngăn cản bước tiến của mọi người.  

Trong sương mù có chứa độc tố cực kỳ đáng sợ, sâu bên trong còn có cuồng phong gào thét cùng tia sét chập chờn. Thỉnh thoảng, còn có tiếng dã thú gầm rú khiến lòng người kinh hãi và căng thẳng tột độ.  

Một vài trưởng lão liên thủ dò xét, nhưng không được bao lâu đã vội vàng rút lui trong cơn hoảng loạn.  

Nghe bọn họ thuật lại những gì mình gặp được, Lạc Phong nhíu mày: “Xúi quẩy thật, e là gặp phải yêu thú vương giả cảnh giới Tử Phủ rồi…”  

Hân Tuyệt do dự nói: “Hay là đi đường vòng?”  

Nhìn phạm vi sương mù bao phủ, Lạc Phong lắc đầu nói: “Đường vòng thì phiền phức quá!”  

Vừa dứt lời, ông ấy ngửa đầu nhìn lên trời, hướng về phía Kiếm Điêu đang lượn vòng giữa những ngọn cây, hô to: “Thỉnh trưởng lão Chước Quang ra tay!”  

Không có tiếng đáp lại, dường như vị trưởng lão Chấp Kiếm kia không hề nghe thấy lời của Lạc Phong.  

Boang…!  

Ngay khi mọi người còn đang nghi hoặc không biết phải làm sao, một tiếng kiếm ngâm vang vọng giữa trời đất, đinh tai nhức óc. Giữa không trung, một luồng kiếm quang trải rộng hệt như sấm sét, đánh thẳng vào màn sương xám xịt kia.  

Tiếng kêu gào thảm thiết vang lên trong làn sương độc. Kế đó, sấm chớp như lửa chớp tắt trong sương mù, vô số tia lửa điện hệt như những con rắn độc chạy tán loạn. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK