Con ngươi Lâm Nhất đột nhiên co rụt, khi cuộn tranh kia hoàn toàn vỡ nát, cả thế giới dường như cũng nứt toác ra, vỡ thành từng mảnh nhỏ như thuỷ tinh.
Thời gian đóng băng, thế giới đứng yên, mạch suy nghĩ của Lâm Nhất ngừng hẳn, môi hắn khẽ nhếch, muốn mở không được, muốn đóng cũng không xong.
Trái tim đập loạn chợt dừng.
Không thể nhúc nhích! Không thể thở nổi!
Nỗi sợ hãi tột cùng đánh úp lại. Trong nhận thức yếu ớt của Lâm Nhất, bóng tối vô tận đang kéo đến, ánh sáng trong thế giới của hắn nhỏ dần lại. Trong nháy mắt, bóng tối vô tận như tử thần địa ngục muốn nuốt chửng hắn.
Sắp chết rồi ư?
Chết tiệt!
Lâm Nhất không ngờ ngay cả khi thực lực bản thân đã thoát thai đổi cốt, hắn vẫn sợ hãi khi đối mặt với nhát kiếm này, khiến cho tình hình trước mắt trở nên không thể đoán trước, sự không cam lòng dâng lên ở nơi sâu trong lòng hắn.
Không thể chết, không thể chết, không thể chết...
Nhưng tiếng hét thầm lặng này không có tác dụng gì cả, bóng tối lập tức nuốt chửng hắn hoàn toàn.
Cả thế giới trở nên yên lặng, Lâm Nhất không còn cảm giác gì nữa, hắn chỉ có thể cảm nhận được ý thức của mình đang dần rơi xuống vực sâu nào đó.
Nhưng khi hồn phách của hắn sắp bị uy lực của nhát kiếm này nuốt chửng, hồn ấn Phượng Vũ ở Huyền cung đột nhiên bùng cháy lên ngọn lửa màu vàng. Trong ánh hào quang lấp lánh bốc lên ngọn lửa toát ra uy áp thần văn.
Ầm!
Khi ngọn lửa bay lên, bóng tối vô tận bị uy áp thần văn quét sạch, tầm mắt của Lâm Nhất lập tức khôi phục rõ ràng.
Đập vào mắt là một bóng người đang lao tới, Lâm Nhất giật mình, không kịp phản ứng nên bị đối phương bắt lấy cổ tay rồi kéo mạnh một phát.
Soạt!
Cơ thể Lâm Nhất không di chuyển, nhưng hắn lại có cảm giác như đối phương đang kéo cả hồn phách lẫn ý thức ra khỏi cơ thể hắn.
Trong lúc đang mờ mịt quan sát xung quanh thì có hai người đáp xuống trước mặt hắn, gồm một nam một nữ.
Người nam tử mặc áo xanh, tay cầm kiếm Táng Hoa, đôi mắt sâu thẳm như bầu trời xanh không mây, đường nét khuôn mặt rõ ràng, hoàn mỹ không một tì vết như ngọc, khôi ngô tuấn tú, tinh hoa đất trời, tất cả những từ hay trên thế gian dường như đều không xứng để miêu tả phong thái của hắn ta.
Là hắn ta...
Lâm Nhất thì thầm trong lòng, đây chính là người áo xanh mà hắn đã gặp vô số lần trong cuộn tranh, chỉ là không ngờ người này lại tuấn tú như thế, tựa như tiên giáng trần. So với hắn ta, nữ tử bên cạnh còn khiến Lâm Nhất rung động hơn.
Đó là một vẻ đẹp chỉ thuộc về trần gian, giản dị tự nhiên, thoạt nhìn không có cảm giác chấn động, nhưng càng nhìn sẽ càng đắm chìm trong đó không thể cưỡng được.
Hai người một tiên một phàm, nhưng cả hai đều có phong thái riêng không thua kém nhau.
Khi Lâm Nhất đang quan sát, người áo xanh kéo tay nữ tử bước nhanh về phía hắn.