Vèo!
Bóng dáng Lâm Nhất thoắt ẩn thoắt hiện, cẩn thận đi xuyên qua biển hoa cùng với những người khác.
Có kiếm ý hộ thể, Lâm Nhất di chuyển linh hoạt hơn nhiều, chỉ cần không có gì ngoài ý muốn thì hầu như không gặp phải hoa Tinh Ma.
Hô!
Nhưng khi Lâm Nhất sắp ra khỏi biển hoa này, một bóng người bay vút qua nhanh như chớp, cuốn theo gió lốc vô biên.
Ầm ầm!
Cánh hoa bay múa đầy trời, mấy chục đoá hoa Tinh Ma yểu điệu nở rộ giữa cơn gió lốc, bất ngờ bay về phía Lâm Nhất.
“Chết tiệt!”
Lâm Nhất mắng một câu, ngẩng đầu lên thì thấy là người quen, Thạch Huyên, người nắm giữ Kim Diệu Chi Linh, từng gặp một lần ở quảng trường Thánh Đàn, thực lực của người này cũng khá đáng sợ.
Lâm Nhất nhìn thấu được sự lạnh nhạt và khinh thường ăn sâu trong máu của đối phương, đương nhiên cũng sẽ không chủ động bắt chuyện với hắn ta.
Nhưng hắn không ngờ lại gặp được hắn ta ở đây.
Thạch Huyên đang bay qua chợt dừng lại, sau khi nhận ra Lâm Nhất, hắn ta cười nhạo: “Xin lỗi nha, ta đi với tốc độ hơi nhanh nên không chú ý đến sự tồn tại của ngươi, thật ngại quá. Có điều, nếu ngươi tên là công tử Táng Hoa thì chắc hẳn cũng có thể dễ dàng giải quyết đám hoa Tinh Ma này nhỉ, ha ha ha”.
Hắn ta bảo ngại, nhưng nụ cười trên mặt rõ ràng là đang cười trên nỗi đau của người khác.
Nói xong, Thạch Huyên cười lớn vài tiếng rồi đi ra khỏi biển lửa, hiển nhiên cũng không thèm quan tâm Lâm Nhất chết hay sống.
“Tên khốn!”
Vẻ giận dữ thoáng qua trong mắt Lâm Nhất, nếu nói ban đầu tiểu tử này chỉ vô tình làm liên luỵ tới hắn thì những lời hắn ta nói khi dừng lại này thật quá đáng.
Nhưng lúc này Lâm Nhất không rảnh quan tâm hắn ta, hắn mắng một câu rồi tập trung vào những đoá hoa Tinh Ma đang rơi xuống.
Hoa Tinh Ma yểu điệu, tươi thắm, đẹp đến mức làm người ta rung động, muốn hứng trong lòng bàn tay.
Sắc mặt Lâm Nhất vô cùng khó coi, dù chỉ là một đoá hoa Tinh Ma cũng đủ khiến hắn chết ngay tại đây. Mấy chục đoá hoa Tinh Ma, Lâm Nhất không dám tưởng tưởng sẽ có kết cục như thế nào, chỉ sợ chín cái mạng cũng không đủ sống.
Hắn ổn định lại cảm xúc, đồng thời thôi động hai vùng khí hải rồi tung một chưởng.
Ầm!
Chưởng phong cuồng bạo lập tức thổi qua, nhưng những đoá hoa có vẻ mỏng manh và nhẹ nhàng này lại vững như núi, không dao động chút nào.