Mục lục
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trên đài, tim Diệp Phong và Lạc Dư Hàng thoáng dừng lại một nhịp, cả hai cau chặt mày, đồng loạt nhìn về phía Lâm Nhất đang đứng giữa đám đông bằng ánh mắt sắc bén.  

Tuy chưa từng gặp mặt, nhưng danh tiếng của người thiếu niên này quá vang dội, bọn họ đã sớm nghe qua.  

Đây chính là Lâm Nhất ư?  

Diệp Phong thầm cân nhắc, từ sau khi hắn ta quay về tông, có hai cái tên liên tục được nhắc đến trước mặt hắn ta.  

Một là Bạch Lê Hiên, còn lại là Lâm Nhất.  

Sau khi nghe xong sự tích về hai người này, Diệp Phong đã hiểu vì sao người của Kiếm Các lại quên mất mình.  

Quả thật hai nhân tài mới nổi này quá mức chói mắt.  

Bạch Lê Hiên thì khỏi phải nói, trước khi hắn ta rời khỏi tông môn, tuy người này còn chưa đạt được Thánh Thể, nhưng đã triển lộ thiên phú hơn người.  

Duy chỉ có Lâm Nhất, Diệp Phong chưa từng nghe tên hắn, cũng có nghĩa là hắn chỉ mới nổi lên trong vòng một năm nay mà thôi.  

Thịch thịch!  

Mũi chân khẽ chạm đất, Lâm Nhất hạ xuống đài, đứng bên cạnh Trần Huyền Quân.  

“Tiểu sư đệ phải cẩn thận, kiếm thuật của người này rất kỳ lạ”.  

Trước khi xuống đài, Trần Huyền Quân không khỏi nhắc nhở Lâm Nhất.  

“Ngươi chính là Lâm Nhất?”  

Lạc Dư Hàng tỏ vẻ hứng thú đánh giá thiếu niên trước mặt, hắn ta khẽ cười nói, sắc mặt cũng không có quá nhiều cảm xúc.  

“Bất tài, đúng là tại hạ”.  

“Ngươi khác với những người khác, nếu không tự cắt đứt huyền mạch thì e là thành tựu khó có thể đo lường được. Đáng tiếc, tự cắt huyền mạch, tu vị cố định, ngươi xem như đã định sẵn giới hạn cao nhất rồi. Ta nghe nói Vạn Bảo Các đang dùng ngươi để đánh cược, ta khuyên người tốt nhất không nên tham gia Long Môn tranh tài, nếu không… sợ là không đợi đến phiên đại hoàng tử Tần Vũ ra tay, những người khác đã đánh chết ngươi rồi”.  

Lạc Dư Hàng vẫn giữ thái độ như trước, ra dáng chỉ bảo, khiến người ngươi cảm thấy rất chói tai.  

Lâm Nhất cũng lười phải khách sáo với người này, thản nhiên nói: “Ta có tham gia Long Môn tranh tài hay không cũng không đến lượt một đệ tử ngoài tông như ngươi quan tâm, ngươi chỉ cần biết rõ, hiện tại ta đến là để luận kiếm cùng ngươi”.  

“Cảm thấy ta nói chuyện khó nghe à?”, Lạc Dư Hàng cười khẩy một tiếng, nói: “Cũng tốt, trước Long Môn tranh tài, ta sẽ dạy ngươi biết phải làm người thế nào, miễn cho ngươi bị người ta đánh chết. Ta cũng không khi dễ ngươi, ta sẽ dùng tu vi Huyền Võ tầng tám để luận kiếm cùng ngươi, tránh việc thắng lại mang tiếng không ỷ thế hiếp người”.   

Ánh mắt của hắn ta lóe lên tia châm chọc, so với khi đối chiến cùng Trần Huyền Quân thì càng thêm ngông cuồng.  

Ý khiêu khích đã bộc lộ rất rõ ràng.  

Bên dưới, Hân Nghiên khẽ nhíu mày. Lúc trước, trong trận phong ba kia, Lâm Nhất gần như đã lộ ra toàn bộ át chủ bài, mà rõ ràng là tên Lạc Dư Hàng này có chuẩn bị mà đến, nhưng chỉ bấy nhiêu thôi, e là hắn ta sẽ phải chịu thiệt.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK