Mục lục
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không bao lâu sau, trong cuộc chiến đấu hỗn loạn của tổ 4 và tổ 7.  

Phong Vô Đạo gặp phải Diệp Thanh Phong, hai người đều từng thua trong tay của Lâm Nhất, vốn dĩ Diệp Thanh Phong có vẻ mạnh hơn một chút. Nhưng hắn ta lại bị Lâm Nhất đánh cho bị thương nặng hơn, ưu thế cảnh giới Bán bộ Thiên Phách cũng không còn rõ ràng như vậy nữa, trận chiến này ai thắng ai thua thì vẫn phải chờ xem.  

Hai người giao đấu, Diệp Thanh phong liền muốn dựa vào ưu thế tu vi để tốc chiến tốc thắng, không muốn kéo dài thời gian.  

Tam Tuyệt Trảo trong tay hắn ta đã xuất ra thế công khủng bố cực kỳ lạnh lùng, Phong Vô Đạo khẽ cười, hắn ta trước giờ luôn thích đối đầu trực diện lại lựa chọn cách tạm thời né tránh.  

“Toái Sơn Trảo!”  

Vầng trăng tím treo giữa bầu trời, Diệp Thanh Phong tràn ra sát ý, đòn tấn công kia hoá thành thú trảo khổng lồ. Sự điên cuồng của thú trảo kia nhìn như thể dễ dàng nghiền nát cả một ngọn núi.  

Phụt!  

Phong Vô Đạo thoáng bất cẩn, trước ngực đã bị trảo kia cào rách thành mấy đường dữ tợn, máu tươi đầm đìa.  

“Để xem ngươi có thể vênh váo được đến lúc nào!”   

Đáy mắt Phong Vô Đạo loé lên vẻ hung ác dữ tợn, có tia sáng chớp nhoáng, vội vàng tránh được đòn tấn công sau đó của đối phương. Nhưng mặc dù hắn ta đang thoái lui, mỗi bước lui lại vẫn luôn tung ra được sát chiêu phản kích, không đến nỗi để cho đối phương được thế lấn tới.  

Trên đài Thăng Long, bóng người thấp thoáng.  

Hai người đánh qua đánh lại, thế tấn công tương đối hung hãn, nhưng có thể nhận thấy rõ ràng Diệp Thanh phong chiếm được ưu thế hơn.  

“Tránh, tránh, tránh, ta xem ngươi còn tránh được đến lúc nào, Tam Tuyệt Toái Tâm Chưởng!”  

Đáy mắt Diệp Thanh Long loé lên vẻ phẫn hận giận dữ, dứt khoát lôi ra sát chiêu khủng bố trước đó sử dụng khi đối đầu với Lâm Nhất.  

Nhìn kỹ lại thì phong mang của chiêu này đã kém xa so với khi hắn ta sử dụng để đối phó Lâm Nhất rồi.  

“Đợi ngươi đây!”  

Phong Vô Đạo cười một tiếng, ngay tức khắc thi triển ý chí Lôi Đình đại thành đỉnh phong ra, giữa thiên khung lập tức bị bao trùm bởi mây sét đen kịt.  

Vốn dĩ ánh trăng lấp lánh chiếu rọi khắp nơi, giờ lập tức đã bị che phủ trở nên ảm đạm.  

Uỳnh!  

Vầng trăng màu tím đã nhạt màu, Phong Vô Đạo dồn sức tung ra một đòn đánh tan Tam Tuyệt Toái Tâm Chưởng kia. Diệp Thanh Phong nôn ra một ngụm máu tươi, rơi thẳng xuống bên rìa của lôi đài, hai chân loạng choạng suýt chút nữa ngã xuống đất.  

“Đã nhường rồi”.  

Phong Vô Đạo khẽ cười, chắp tay nói.  

“Hẹn gặp lại trong cuộc đi đấu hạng”.  

Hai mắt Diệp Thanh Phong loé lên, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói nữa.  

Thắng chính là thắng, thua chính là thua, tìm lý do để làm gì nữa, gỡ lại trong cuộc thi đấu hạng là được.  

“Ta sẽ đợi”.  

Phong Vô Đạo bình tĩnh cười, hắn ta cũng chẳng có gì phải sợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK