Lui!
Lâm Nhất nhẫn nhịn, không nói gì, đối phương tiến tới một bước thì hắn lại khó khăn lùi về sau một bước.
Advertisement
Vẫn chưa chính thức giao đấu mà sự cách biệt về cảnh giới đã khiến hắn vô cùng khốn đốn rồi.
“Đúng thật…. Đấy chính là sự khác biệt, dù cho có chút kỳ ngộ thì Kiếm Nô nói cho cùng cũng chỉ là Kiếm Nô thôi”.
Advertisement
“Thực lực vẫn chưa đủ, so với đệ tử ngoại môn dày dạn như Chu Vân, Lâm Nhất vẫn còn kém một cách biệt quá lớn!”
“Hehe, ta xem hắn làm sao xuống đài thi đấu đây. Lúc nãy uy phong lắm mà!”
“Cái này gọi là quả báo nhãn tiền!”
Các đệ tử bên dưới không hề thấy bất ngờ trước cục diện trận chiến bên trên, rất nhiều người đều tỏ vẻ cười nhạo.
Cứ thế mà thua rồi sao?
Nhưng ta… Nhưng đến cả Thiên Nguyên đan ta vẫn còn chưa dùng, đến việc dùng tư cách đường đường chính chính đi đến trước mặt người đó cũng không làm được.
Ta vẫn còn chưa nhìn thấy cảnh mình chiến thắng, vẫn chưa nhìn thấy võ đạo thịnh thế, ta còn giấc mộng vĩ đại của mình nữa.
Ta không cam tâm!
Trước áp lực cực lớn và sự không cam tâm mãnh liệt, tim Lâm Nhất đập mạnh lên, máu nóng chảy khắp người.
Khi trong đầu Lâm Nhất nhớ lại cảnh mình bị Hoàng Kim Man Ngưu ép đến đường cùng trước đây thì khóe miệng hắn khẽ mỉm cười.
Cái chết còn chưa thể khiến hắn từ bỏ, huống hồ gì là bây giờ?
Thuần Dương Công, hãy nổi dậy cho ta!
Dưới ý chí mãnh liệt của Lâm Nhất, cuối cùng thì Thuần Dương Công viên mãn đỉnh phong cũng thoát khỏi sự khống chế bởi khí thế của đối phương.
Vù!
Thuần Dương Công vừa thoát ra được, nó giống như nước sông cuồn cuộn, tuôn chảy không ngừng.
“Còn muốn giằng co à, ta không đồng ý đâu!”
Chu Vân liên tục ép sát, hắn ta nhạy bén phát giác ra nội lực của Lâm Nhất đang biến đổi, khóe miệng hắn ta nhếch lên với vẻ chế nhạo.
Hắn ta tiến nhanh lên hai bước, giơ tay lên và đấm ra một đấm.
Hắn ta như một con rắn độc bò ra khỏi hang, đầy nham hiểm và độc ác, vốn dĩ không định cho Lâm Nhất bất cứ cơ hội nào.