Ầm!
Kiếm ý mênh mông tựa như gió thu, dễ dàng quét sạch những gì còn sót lại trên lôi đài.
Trên đài thứ tám trống rỗng, trong lúc nhất thời, kiếm âm còn sót lại liên miên không dứt, cuồng phong gào thét tứ phía.
Tà áo của Lâm Nhất bay phấp phới, ngày thường, thiếu niên vẫn luôn khiêm tốn, nhưng giờ phút này, trên khuôn mặt điển trai lại lộ rõ bá khí.
“Chư Thiên Ấn!”
“Không thể tưởng tượng được lại có người ngoài luyện thành Chư Thiên Ấn, đây là ấn ký mà ngay cả trưởng lão Huyền Thiên Tông cũng chưa chắc luyện được”.
“Đáng sợ. Không chỉ ngưng tụ được Chư Thiên Ấn, mà còn có thể hợp nhất được bốn ấn, quả thật khó mà tưởng tượng được”.
“Đánh bại Thông Nguyên, thắng liên tục mười trận, xem ra ở đài chiến thứ 8 này, không ai có thể ngăn hắn vượt qua vòng loại rồi”.
Dưới đài, sự rung động trong mắt các đệ tử xem chiến không cách nào xua tan. Tứ ấn hợp nhất đột nhiên xuất hiện quả thật khiến người ta khó mà tin được…
Ở một khắc cuối cùng, mọi người đều cho rằng Lâm Nhất chắc chắn phải chết, có ai ngờ, hắn không chỉ lật ngược thế cờ, mà còn dùng Chư Thiên Ấn, ấn ký khó nắm bắt nhất trong Long Hổ Quyền để đánh bại Thông Nguyên.
Sắc mặt các đệ tử và trưởng lão Huyền Thiên Tông xám xịt như tro tàn, trông vô cùng khó coi.
So với những người khác, từ trên xuống dưới Huyền Thiên Tông biết rất rõ Chư Thiên Ấn khó lĩnh ngộ đến mức nào.
“Xong đời, Lâm Nhất bảo hắn không dùng kiếm, e là hắn sẽ không thể xuống đài”.
Nhìn thấy thực lực khủng khiếp mà Thông Nguyên thể hiện, những người đứng xem xung quanh đều kinh ngạc.
“Để xem tiểu tử này còn dám ngông cuồng nữa không!”
Trên hàng ghế khách quý, các trưởng lão Huyền Thiên Tông cười khẩy với vẻ mặt nham hiểm.
Lâm Nhất vẫn bình thản nhướng mày, một tiếng kiếm ngân vang lên trong cơ thể hắn như kiếm rút ra khỏi vỏ, kiếm ý Bán Bộ Tiên Thiên toàn thân bùng nổ, hoà vào làm một với uy thế Long Hổ một cách hoàn hảo.
Ông!
Kiếm thế trên người hắn lập tức trở nên như có thực thể, nhô lên từ mặt đất, đâm thủng bầu trời. Hắn đứng trên chiến đài số tám, thân hình cao thẳng tựa như một thanh bảo kiếm thà bị gãy chứ không chịu cong.
“Kim Cương Ấn! Long Hành Hổ Bộ!”