Mục lục
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sự sỉ nhục không chút nể nang kia khiến sắc mặt Thạch Minh lập tức trở nên hết sức khó coi, mặt mày xanh mét, giận dữ nói: "Thằng chó, ngươi đúng là không hiểu được tình cảnh của mình hả? Liễu Mộ và Mặc Diễm đang tìm ngươi khắp nơi trong Thương Long Cấm Giới, nếu ta nhớ không nhầm thì Từ Khuyết của giới vực Ma Sa cũng đã gai mắt ngươi từ lâu. Bản thân ngươi đã khó giữ nổi, thế mà còn dám nhúng tay vào chuyện của ta nữa!"  

"Thì sao nào?"  

Lâm Nhất nhàn nhạt hỏi ngược lại.  

"Đúng là chán sống!"  

Thái độ thờ ơ ấy của lâm Nhất hoàn toàn chọc giận Thạch Minh, hắn ta lập tức quát: "Lâm Nhất, ngươi đúng là chán sống, đắc tội nhiều giới vực cấp cao như vậy rồi còn dám chọc giới vực Thanh Hồng ta. Thế thì ngươi cũng đừng có trách ta!"  

Ầm!  

Hắn ta đồng loạt khởi động bốn khí hải lớn, chân nguyên cuồn cuộn lập tức gào thế xông ra, phát huy cảnh giới Thiên Phách tứ trọng thiên đến cực hạn.  

Có thể thấy được Thạch Minh vẫn có chút thực lực, nhưng hiển nhiên hắn ta cũng không biết giờ thực lực của Lâm Nhất lại đáng sợ đến mức nào.  

Vèo!  

Gần như là trong tích tắc, Thạch Minh đã xông tới trước mặt Lâm Nhất, năm ngón tay nắm chặt đấm ra một quyền. Lúc này, chân nguyên khủng bố hoàn toàn bùng nổ, rít gào như một mãng xà khiến mặt đất không ngừng chấn động.  

Trong khi mặt đất điên cuồng rung lắc thì thậm chí còn xuất hiện vô số cái khe. Chỉ là một quyền đã khiến cho mọi người hiểu được Thạch Minh kia cũng không phải hạng có tiếng chứ không có miếng.  

Nhưng một cảnh tượng khiến người ta không ngờ tới đã xảy ra, Lâm Nhất còn chẳng thèm nhấc mí mắt lên, một quyền đáng sợ ấy đã bị năm ngón tay hắn đỡ được một cách hết sức dễ dàng.  

Cảnh tượng ấy khiến người ta cảm thấy khá là kỳ lạ.  

Vốn dĩ, mọi người còn nghĩ nếu bị một quyền đó đánh trúng thì dù Lâm Nhất có chống đỡ kiểu gì cũng sẽ gây ra tiếng động rất lớn.  

Nhưng ai ngờ, Lâm Nhất cứ thế đỡ được một cách cực kỳ nhẹ nhàng, chẳng hề xuất hiện một xíu dao động nào.  

"Chút thực lực ấy cũng dám trở mặt với ta?"  

Trong mắt Lâm Nhất toát ra vẻ chế nhạo, cười lạnh nói.  

Thạch Minh chấn động, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, vội vàng giật tay lùi lại.  

"Lăn lại đây!"  

Mặt mày Lâm Nhất âm trầm, tức giận quát.  

Hắn nhanh như chớp chộp một cái, trực tiếp hút cơ thể đang nhanh chóng lùi lại của đối phương tới, thoáng chốc đã bóp lấy cổ tay đối phương.  

"Không, không, không..."  

Thạch Minh hoảng sợ hô to.  

Ầm!  

Nhưng mặc kệ Thạch Minh sợ hãi la hét

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK