Chấp niệm trong lòng hắn ta không tiêu tan, ngay cả cuộn tranh còn không mở ra được, nói cho cùng, chính là dùng một bức tranh vây khốn bản thân. Lâm Nhất suy đoán, có lẽ chấp niệm kia không chỉ riêng Tô Hàm Nguyệt, mà e là trước khi xuất gia, hắn ta đã gây ra tội nghiệt rất lớn.
Lưu Thương và Lưu Thương, khác một chữ, nhưng ý nghĩa lại cách biệt một trời. Thương là giết chóc, là tai họa, là đau khổ, chữ này rất ít khi dùng đến, một khi dùng thì đó chính là chuyện cực kỳ khủ ng bố.
Ví dụ như “quốc thương”.
Thương lại không giống, chỉ mang ý nghĩa là đồ nhắm, âm tương đồng, nghĩa lại hoàn toàn khác biệt, mang theo thái độ trái ngược.
Lưu Thương thu lại nụ cười, khẽ nói: “Tuy nhiên, ta cũng nghiêm túc nói với ngươi một điều, thế giới kia có rất nhiều cao thủ, ta chỉ là một trong những người hâm mộ Tô Hàm Nguyệt. Nếu ngươi không có đủ thực lực thì thật sự rất là thê thảm đấy, Tô Hàm Nguyệt không thể cứu ngươi hoài được. Huống chi, nàng cũng rất thảm, trên lưng nàng còn phải gánh vác…”
Nói đến đây, đột nhiên, Lưu Thương nhận ra mình đã lỡ lời, liền nín thinh.
Tuy nhiên, khi nhìn Lâm Nhất, hắn ta lại phát hiện biểu cảm của đối phương dường như không có gì là bất ngờ.
“Ngươi không cần nói thì ta cũng đoán được, con đường nàng đi chắc chắn rất gian nan”.
Lâm Nhất hớp một ngụm rượu, trong mắt hắn lộ vẻ kiên nghị trước nay chưa từng có, trầm giọng nói: “Nhưng rồi sẽ có một ngày, kiếm trong tay ta đuổi kịp nàng, kẻ mạnh có nhiều hơn nữa cũng đừng mong có thể chạm đến nàng. Tất cả những vì nàng phải gánh vác, ta và kiếm của ta sẽ chống đỡ thay nàng”.
Đây là lời thề ư?
Lưu Thương thoáng sững sờ, hắn ta dường như đã hiểu ra vì sao Tô Hàm Nguyệt lại xem trọng đối phương.
Có điều kẻ mạnh ở thế giới kia thật sự rất lợi hại, không phải đám phế vật như thất tú Thiên Lăng có thể so sánh được.
Tuy nhiên, hắn ta tin tưởng Lâm Nhất, ngay cả chính hắn ta cũng cảm thấy bất ngờ vì điều này. Với lòng hướng kiếm, thiếu niên này chắc chắn sẽ mở ra một vùng trời riêng cho mình ở thế giới kia.
Cả đời này, cuộn tranh của hắn ta đã chú định không cách nào mở ra lần nữa, cũng không cách nào bảo vệ cô gái kia, nhưng có thiếu niên này, hẳn là đủ.
“Uống rượu!”
Mãi một lúc lâu sau, Lưu Thương há miệng cười to, rồi giơ chén lên, cụng mạnh vào chén của Lâm Nhất.
Đỉnh núi Lạc Thủy, trên bục quan vân.
Hai người uống liên tục, uống đến khi ánh mặt trời biến mất, uống đến khi hoàng hôn buông xuống, mây mù khắp núi đều được nhuộm thêm màu đỏ rực của ánh chiều tà, như sắc hồng trên đôi má thẹn thùng của thiếu nữ, sắc hồng kia cuồn cuộn không ngớt, dường như cũng chếch choáng say theo hai người.
Đến khi Lâm Nhất tỉnh lại, trên bục quan vân chỉ còn lại mình hắn.