Thuỷ Nguyệt kiếm pháp tu luyện đến hoá cảnh bộc lộ uy thế kinh người trong tay hắn.
Ầm!
Lúc Thuỷ Nguyệt kiếm pháp nâng cấp đến trình độ cao nhất, bóng dáng Lâm Nhất đột nhiên nổ tung, chín tàn ảnh xuất hiện trong không trung, thật thật giả giả, giả giả thật thật, hắn tản ra tựa như mây trắng, kiếm thế bá đạo kiêu ngạo đến mức tận cùng, trong nháy mắt trở nên mờ ảo linh động.
Kinh Vân bất định, không thể nắm bắt.
“Chuyện gì thế này?”
Sắc mặt ba người Quý Vô Hằng lập tức thay đổi, trong mắt cũng lộ vẻ ngạc nhiên, rõ ràng bọn họ đã nhốt Lâm Nhất lại rồi mà.
Chín tàn ảnh, khó phân biệt thật giả, khiến bọn họ do dự không biết nên ra sát chiêu như thế nào.
“Kính Hoa Thuỷ Nguyệt!”
Một tiếng quát khẽ vang lên, chín tàn ảnh trong không trung lập tức chồng lên, vào khoảnh khắc đó, có ánh trăng tựa như Thanh Long biến ảo trên người Lâm Nhất.
Trăng khuyết khó lường, gió mây biến ảo.
Trong hoa tuyết lác đác, mây tan mưa tạnh, cầu vồng tan, trời rực sáng. Hàn mang trên mũi kiếm nở rộ như cánh hoa, trời xanh nước biếc, hoa rơi và trăng sáng cùng tung bay!
Tuyết bay, gió rét, ánh trăng, hoa rơi dường như đều trở nên chậm lại dưới chiêu kiếm này, từ từ biến thành một bức tranh, tên là Kính Hoa Thuỷ Nguyệt.
Khi đâm kiếm tới, Lâm Nhất tựa như thần tiên bước ra từ trong tranh, khoác trên mình chiếc áo choàng dệt từ ánh trăng.
Một kiếm bước ra khỏi tranh.
Ba người Quý Vô Hằng hoàn toàn không kịp phản ứng, một kiếm như thần tiên khiêu vũ bước ra từ trong tranh dễ dàng chém vỡ kiếm thế của ba người.
Phụt!
Khi kiếm mang kéo đến, ba người phun ra một ngụm máu tươi, bị chém rơi xuống giữa không trung.
Kiếm thế rải rác trong không trung giống như giấy vẽ bị xé rách, tung bay cùng với hoa tuyết, lưu quang lả tả, vô cùng xinh đẹp.
“Trời ạ!”
“Đây là kiếm pháp gì thế”
“Rốt cuộc ta đã nhìn thấy gì vậy…”
Sau khi lấy lại tinh thần, mấy người đang trợn mắt há mồm lập tức không ngừng hô to, hoàn toàn không thể dừng lại được.
Nếu trước đây, kiếm pháp của Lâm Nhất chỉ là một phần nổi của núi băng hoá cảnh. Thì chiêu kiếm Kính Hoa Thuỷ Nguyệt này đã thể hiện sự huyền diệu của hoá cảnh đến mức tối đa, khiến người ta cảm thán không thôi.
Đặc biệt là khi ba tháng trước người ra kiếm này đã tự cắt đứt huyền mạch, trở thành một phế nhân.
Nhưng ba tháng sau, khi hắn trở lại, ánh sáng mà hắn phát ra lại khiến người ta không thể nhìn thẳng.