Lâm Nhất không để ý đến hắn ta, hắn cẩn thận xem xét vết thương của Bùi Tuyết, phát hiện thương thế của nàng ta rất nặng.
Trước đó đối phương không để lộ địch ý rõ ràng nên đã đánh Bùi Tuyết một kích không kịp trở tay, ngay cả chân nguyên cũng chưa kịp điều động.
“Tam đại Giới Tử phái ngươi đến hử?”
Lâm Nhất hướng mắt về phía Hạ Thiên Phàm, hắn cũng đã đoán được chút ít manh mối.
Sắc mặt Hạ Thiên Phàm thoáng thay đổi, quả thật hắn ta có hơi bất ngờ, không ngờ đối phương lại đoán ra được nhanh như vậy. Đúng là hắn ta theo lệnh của Giới Tử, đợi đến khi Lâm Nhất hiện thân, tự tay đưa tấm thiệp này cho hắn. Nếu có cơ hội thì dò xét thực lực của người này một phen.
“Dù gì cũng xếp hạng thứ chín trên Tử bảng, cần gì phải làm chó cho Thiên Giới!”
Ánh mắt Lâm Nhất sâu thẳm, giọng điệu thản nhiên của hắn khiến người ta tức lộn ruột, dường như hắn chỉ đang trần thuật một sự thật - đối phương là một con chó, chứ không hề dùng đến câu nghi vấn.
“Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt!”
Hạ Thiên Phàm thản nhiên nói: “Hiển nhiên chúng ta sẽ giáng xuống đại thế Côn Luân, đến lúc đó ngươi sẽ biết Hạ giới và Côn Luân có sự chênh lệch lớn đến mức nào, nếu không tìm một chỗ dựa tốt thì chẳng còn lối thoát nào đâu. Nội tình của Chiến Giới sâu cạn như thế nào, bản lĩnh của Giới Tử đến đâu, ngươi vốn không biết gì cả, chỉ có loại đầu gỗ như ngươi mới kết thù cùng Giới Tử mà thôi”.
Mỗi người có chí riêng, Lâm Nhất cũng không ép buộc, chỉ trầm ngâm nói: “Để thiệp mời lại, ngươi có thể đi được rồi!”
“Ta nói rồi, ngươi phải tiếp một chưởng của ta mới được!”
Hạ Thiên Phàm sầm mặt, lạnh giọng quát.
Hắn ta cảm nhận được sự thờ ơ của Lâm Nhất, dường như đối phương chẳng hề để hắn ta vào mắt, đối với khiêu khích của hắn ta, cảm xúc của kẻ này không mảy may dao động. Việc này khiến Hạ Thiên Phàm có cảm giác bị khinh thị, hắn ta vốn là một nhân vật yêu nghiệt độ liên tiếp 2 kiếp Thiên Phách, nhưng Lâm Nhất lại luôn có một loại khí thế khó hiểu, cứ như bản thân hắn ta luôn thấp hơn đối phương một bậc.
Một tên tiện chủng đến từ hạ giới mà cũng dám mắng hắn ta là chó, hắn ta há có thể dễ dàng bỏ qua cho thái độ nhục nhã của đối phương?
“Hừ! Táng Hoa Công Tử gì chứ, theo ta thấy hắn đang sợ xấu hổ đấy!”
“Hạ sư huynh nể mặt lắm mới cho ngươi cơ hội lần này, nếu không chúng ta cũng chẳng thèm nói nhảm nhiều như vậy, e là lúc này đã sớm ra tay rồi!”
Đằng sau Hạ Thiên Phàm, có vài người lên tiếng với giọng điệu âm dương quái khí.
Tính tình Lâm Nhất cũng không tốt, đối phương ra tay làm Bùi Tuyết bị thương vốn đã hiến hắn rất tức giận. Nhưng dù sao nơi đây cũng là thành Tứ Tượng, có rất nhiều cường giả của tông phái siêu cấp đang âm thầm theo dõi, nên hắn mới cố kìm chế bản thân.
Sau một thoáng trầm tư, Lâm Nhất nói: “Cũng được, tuy nhiên, Lâm mỗ không thể không công bị đánh như thế được, đúng không?”
Hắn quả thật rất muốn biết trong thiệp mời viết những gì.
“Muốn luận bàn à? Ta sẽ theo như ý muốn của ngươi!”
Hạ Thiên Phàm nhếch miệng cười, hắn ta cũng không cho rằng Lâm Nhất đối kháng với mình thì có bao nhiêu phần thắng. Dù có nghịch thiên thế nào thì cũng chỉ là tu vi Thiên Phách tầng thứ ba mà thôi. Trong khi đó, hắn ta cũng không phải nhân tài kiệt xuất Thiên Phách tầng năm bình thường, mà hắn ta là một yêu nghiệt có đại khí vận trên thân.
Ù ù! Sóng khí cuộn tròn, những người xung quanh lẳng lặng tản ra xa.
Lâm Nhất cũng không khinh địch, hắn thúc dục Thương Long Thánh Thiên Quyết, ánh sáng thần văn từ bảo cốt Thương Long bừng lên, phút chốc, đã ngưng kết thành thánh giáp Thương Long.
Nhìn thấy Long uy phát ra từ trên người đối phương, đồng tử Hạ Thiên Phàm co mạnh: “Bảo cốt Thương Long! Vận khí của tên này đúng là không phải tốt bình thường, tuy nhiên, ta cũng không phải người không có cơ duyên, rút kiếm đi!”
Lâm Nhất thản nhiên nói: “Nghĩ nhiều rồi, tiếp ngươi một chưởng không cần thiết phải rút kiếm!”
Lòng Hạ Thiên Phàm rét lạnh, lần này hắn ta thật sự cảm nhận được sự khinh khi của đối phương dành cho mình.
Danh Sách Chương: