Mục lục
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng vào lúc bầu không khí đang căng thẳng thì chợt có một tiếng cười nhạo vang lên, tiếng cười này tràn đầy mỉa mai.  

“Ai đó?”  

Ba người đều thay đổi sắc mặt, vội vàng nhìn xung quanh, nhưng giọng nói này lại thất thường, hoàn toàn không thể xác định phương hướng của người đến.  

Vèo!  

Khi ba người đang quan sát bốn phía, một cái bóng đen lướt qua thật nhanh, đến khi họ nhìn thấy rõ người nọ.  

Người nọ đã ngồi trên tế đàn, lấy Nguyệt Diệu Chi Linh xuống ngắm nghía, không hề để ba người vào mắt.  

“Các hạ là ai?”  

Ba người nghi hoặc, ánh mắt chợt loé, không thể đoán được lai lịch của người này.  

“Huyền Hoàng giới, Tử Nguyệt Động Thiên, Vũ Hạo Thiên!”  

Người tới mỉm cười, nói thẳng ra lai lịch của mình không chút e dè.  

“Ta cứ tưởng là ai, hoá ra là một con kiến hôi đến từ giới vực cấp thấp, không biết sống chết!”  

Bạch Vô Thanh đã âm thầm tích tụ chân nguyên từ trước, sau khi nghe người này giới thiệu xong, hắn ta lập tức lao tới với vẻ giễu cợt trong mắt.  

Rầm rầm!  

Hắn ta vừa di chuyển, cung điện cũng rung lắc theo, chân nguyên mênh mông tản ra bốn phía như thể cung điện cổ xưa này có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.  

Phụt!  

Nhưng Bạch Vô Thanh tới nhanh, đi càng nhanh hơn.  

Lâm Chân và Tần Động còn chưa nhìn thấy rõ Vũ Hạo Thiên ra tay như thế nào, Bạch Vô Thanh đã hộc ra một búng máu, trên ngực xuất hiện lỗ thủng hình nắm đấm, người bay ngược ra sau như mũi tên, đâm xuyên qua cả vách tường của cung điện, sau khi ngã xuống đất không rõ sống chết.  

Một mặt trăng tím từ từ bay lên sau lưng Vũ Hạo Thiên. Ở trong cung điện này, mặt trăng tím kia có vẻ vô cùng lạnh lẽo, ý lạnh khủng khiếp như thể thấm sâu vào tận xương tuỷ của mỗi người.   

Ra tay!  

Ý lạnh này quá đáng sợ, Lâm Chân và Tần Động đều bất ngờ, đứng yên một lúc rồi quyết định ra tay.  

Hai người đều có cảm giác nếu không ra tay nữa, có lẽ người họ sẽ đông cứng không thể nhúc nhích, chạy cũng không chạy được, ngoài cách liều mạng thì không còn cơ hội nào khác.  

“Lấy trứng chọi đá, không biết tự lượng sức mình!”  

Vũ Hạo Thiên cười nhếch mép, khi năm ngón tay hắn ta siết chặt lại, mặt trăng ma lơ lửng trên không trung kia bắt đầu vặn vẹo.  

Rắc! Rắc! Rắc!  

Lâm Chân và Tần Động đang lao tới còn chưa kịp phản ứng, cơ thể họ đã bắt đầu đóng băng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.  



Vũ Hạo Thiên cười dữ tợn, mặt trăng ma trên không trung nổ tung, quyền mang bắn ra toả ánh sáng tím chói mắt.  

Răng rắc!  

Hai cơ thể đóng băng vỡ ra thành nhiều mảnh ngay giữa không trung, chết không toàn thây.  

“Kết hợp với Vô Tướng Ma Quyết của mình, chỉ với uy lực của một ấn đã mạnh đến thế, Nguyệt Diệu Thần Quyền thật đáng sợ...”  

Vũ Hạo Thiên nhìn dấu ấn đang dần biến mất trong lòng bàn tay mình bằng ánh mắt đầy phấn khích, hắn ta cảm ứng được Bạch Vô Thanh, người vừa bị hắn ta đánh bay đang cố gắng chạy trốn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK